VẠT NẮNG SAU HÈ - Trang 120

- Không có điều gì làm cho mình phấn khởi và vui mừng khi biết mình
thương một người. Tuy nhiên...
Hương Điểm quay qua nhìn An Hóa. Bắt gặp cái nhìn dịu dàng, âu yếm,
thông cảm và như khuyến khích của nàng anh cảm thấy được an ủi nhiều.
- Chỉ có một điều là bác...
An Hóa ngập ngừng song Hương Điểm hiểu ý.
- Bác nhiều tuổi hơn cháu... Đúng hôn?
An Hóa gật đầu. Hương Điểm cười nhẹ trong lúc nhìn chiếc xe đằng trước
mặt vừa bật đèn quẹo phải.
- Nhiều tuổi không có nghĩa là già. Cháu muốn nói là già nua trong vấn đề
tình cảm. Ba mươi mấy năm nay bác không có yêu ai cho nên cái bầu tình
cảm vẫn còn nguyên như lúc bác hai mươi mấy tuổi... Bác còn phong lắm
mà...
Hương Điểm cười hắc hắc như để che đậy ý nghĩ nào đó làm cho nàng
ngượng ngùng.
- Phong cái gì?
An Hóa cười vặn mặc dù anh biết Hương Điểm muốn nói cái gì.
- Thôi hông nói đâu. Bác hỏi là bác trả lời được...
Hương Điểm vừa cười vừa lắc đầu không chịu trả lời. Quẹo xe vào con
đường nằm bên tay mặt có tấm bảng đề Chester Frost Park nàng cười nhẹ.
- Cháu cũng vậy. Mới đầu cháu thích bác vì bác vui vẻ, tử tế và bác làm cho
gia đình của cháu vui hơn. Sau khi ba mất, cháu cảm thấy thương bác... Có
thể bác là hình bóng của ba cháu. Rồi tình cảm cứ nhiều hơn tới lúc mình
biết mình thương thật...
An Hóa gật đầu đưa tay ra nắm lấy bàn tay của Hương Điểm đang đặt trên
tay lái. Sau khi nói ra được điều mà mình đã giữ trong lòng, cả hai cảm
thấy vui mừng và hiểu nhau nhiều hơn.
- Bây giờ mình là bạn với nhau bác chịu hôn?
Hương Điểm cười khúc khích sau khi nói. An Hóa nói chậm.
- Cũng được...
- Bác mừng muốn xỉu mà bác làm bộ...
An Hóa bật cười thích thú. Hương Điểm lườm ông bạn già của mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.