VẠT NẮNG SAU HÈ - Trang 119

Hiểu ý Hương Điểm gật đầu.
- Vậy thì đi xe của cháu. Cháu làm tài xế cho bác... Bác được nữ tài xế...
An Hóa cười khì đặt chén xuống bàn.
- Nữ tài xế này khó kiếm lắm à nghen. Đi nửa vòng trái đất và mất hơn ba
mươi năm mới tìm gặp. Tri kỷ gặp nhau tóc đã phai màu...
Nghe tiếng thở dài của ông bác già Hương Điểm cười chúm chiếm.
- Còn hơn là không gặp nhau. Bác còn chẻ mà bác...
An Hóa bật cười xô ghế đứng dậy.
- Để chén dĩa một hồi bác rửa cho. Bây giờ mình đi bộ. Ra River Park hả
cháu?
- Dạ hông. Hôm nay mình đi Chester Frost. Xa nhưng mà đẹp hơn...
Hai bác cháu ra xe. Dù hơn 6 giờ chiều mà vẫn còn nóng vì mặt trời chưa
chịu lặn và nhất là không có gió.
- Hôm nay bác mặc short cháu thấy bác trẻ như mới 40...
Hương Điểm cười hắc hắc sau khi nói. An Hóa quay qua cười.
- Cám ơn... Ở gần cháu ai mà không trẻ lại và yêu đời và...
Nói tới đó An Hóa nín luôn.
- ... và cái gì hả bác?
Hương Điểm cười chúm chiếm hỏi tới. Mặc dù đoán ra An Hóa muốn nói
cái gì nhưng nàng cố tình hỏi để dồn ép ông bác già phải nói ra điều mà
ong ta cố kềm giữ ở trong lòng. Nín lặng giây lát An Hóa mới thở dài lên
tiếng.
- Và thương cháu...
Sau khi trả lời An Hóa quay qua và thấy Hương Điểm cũng đang nhìn
mình. Đôi môi của nàng hơi mím lại như cố không cười.
- Vậy là bác thương cháu?
An Hóa lặng lẽ gật đầu. Quẹo xe vào con đường lớn Hương Điểm hỏi nhỏ.
- Thương mà thương làm sao? Nhiều hay ít?
- Chút chút đủ xài... Thuơng như thương con gái của mình. Như một người
bạn dù trẻ tuổi nhưng ở góc cạnh nào đó lại có sự đồng cảm với mình...
Hương Điểm bật cười vì câu trả lời của An Hóa. Liếc nhanh cô cháu gái
đang lái xe An Hóa nói với giọng chậm và buồn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.