VẠT NẮNG SAU HÈ - Trang 118

- Đâu cần phải bắt cóc. Cháu chỉ cần gật đầu là bác dọn về đây ở liền. Chỉ
sợ cháu nuôi cơm không nổi...
- Bác nói thiệt hả bác...
An Hóa cười cười.
- Nếu mà cháu nói thiệt thời bác cũng nói thiệt...
Hương Điểm chưa kịp mở miệng anh tiếp liền.
- Nói vậy chứ bác ở đây hoài thời cần gì dọn tới dọn lui cho mệt...
Hương Điểm cười hắc hắc.
- Thấy chưa bác lạnh cẳng rồi...
Đưa chén cơm cho Hương Điểm bới thêm An Hóa lắc đầu.
- Bác không có lạnh cẳng đâu. Bác ở đây với cháu cũng được nhưng thỉnh
thoảng anh chị của cháu về thăm cháu thời cũng hơi phiền...
Hương Điểm nghĩ ông bác già nói có lý. Anh chị của nàng sẽ không thích
nàng giao du với một ông già, nhất là hai người lại ở chung nhà với nhau.
- Mặc dù mình không có gì với nhau nhưng người ta đâu có hiểu. Bởi vậy...
Hương Điểm làm thinh cố giấu tiếng thở dài không cho An Hóa nghe được.
- Cháu có buồn bác hôn?
An Hóa hỏi dò trong lúc cầm lấy ly nước lạnh.
- Dạ hông...
Hương Điểm trả lời gọn lỏn. Điều đó làm cho An Hóa biết nàng buồn vì thế
anh tìm cách gợi chuyện.
- Cuối tuần này bác muốn rủ cháu đi chơi xa?
Đang cúi đầu ăn Hương Điểm ngước lên cười.
- Đi đâu hả bác?
- Đi Myrtle Beach... Bác nghe nói chỗ đó đẹp lắm mà chưa đi lần nào...
- Hơi xa đó bác. Cháu sợ hai ngày đi về không kịp. Hay là đợi tuần tới cháu
lấy một tuần...
An Hóa gật đầu nói với giọng nghiêm nghị.
- Nói cho cháu biết là bác đài thọ hết chi phí nghe chưa...
Thấy Hương Điểm hơi phụng phịu anh cười tiếp.
- Bác muốn đi chơi xa mà đi một mình không có vui nên rũ cháu đi theo
cho có bạn...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.