VẠT NẮNG SAU HÈ - Trang 123

An Hóa cười nhỏ.
- Chưa... Bác hơi khó ngủ...
- Sao dzậy?
Hương Điểm kéo tiếng dzậy ra thật dài. Giọng của nàng vừa âu yếm vừa
tinh nghịch, dường như nàng biết lý do tại sao An Hóa không ngủ được.
- Nhớ cháu quá không ngủ được...
An Hóa nghe có tiếng cười khẽ rồi tiếp theo tiếng thở dài vang nho nhỏ
trong điện thoại.
- Hương Điểm cũng dzậy. Nằm mà cứ mở mắt trao tráo. Bởi vậy mới gọi
bác xem bác ra sao...
- Chừng nào cháu về?
- Thứ bảy. Anh ba bị gãy chân nên Hương Điểm phải ở lại chơi với cháu...
An Hóa lẩm bẩm.
- Hôm nay mới thứ năm... lâu quá...
- Bác đang ở đâu dzậy?
- Ở trong phòng của cháu...
Hương Điểm kêu lên với ngạc nhiên và chút hốt hoảng.
- Ở trong phòng của cháu. Kỳ dzậy...
Nàng nghe tiếng của An Hóa cười vui trong điện thoại.
- Không ngủ được bác đi lòng vòng trong nhà rồi dô phòng của cháu. Thấy
bề bộn nên dọn sơ sơ...
Vì nói chuyện qua điện thoại nên An Hóa không thấy được mặt của Hương
Điểm đỏ au.
- Đừng... để đó mai mốt cháu về cháu dọn... Bác đừng...
Hương Điểm nghe An Hóa cười nhỏ.
- Dọn rồi... Có gì đâu mà mắc cỡ... Phòng của cháu thơm quá... Không hôi
như phòng của bác...
Không hiểu tại sao mà Hương Điểm nghe mặt mình nóng bừng lên cùng
với cảm giác lâng lâng dâng lên trong lòng.
- Đừng đựng tới nghe chưa... Hư là cháu mắc thường đó...
Nghe cái giọng nũng nịu của cô cháu gái An Hóa cười hắc hắc.
- Người ta làm dùm không thưởng mà lại mắc đền...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.