VẠT NẮNG SAU HÈ - Trang 125

- Bởi vậy cháu mới đòi về nhà sớm. Bà chị dâu năn nỉ ở lại mà cháu không
chịu... Đi xa mới thấy nhớ...
An Hóa cười đẩy cửa kính rộng ra nhường cho cô cháu gái bước ra trước.
- Ở nhà còn nhớ nhiều hơn...
- Nhớ ai?
- Nhớ cháu chứ nhớ ai.
- Chứ không phải bác nhớ cô bạn gì bên Cali hả?
An Hóa lắc đầu cười nói mà khi nghe Hương Điểm biết là ông bác già
thành thật.
- Bác chỉ biết có một mình cháu thôi...

Hai người im lặng đi tới chỗ xe đậu. Ngồi vào ghế Hương Điểm cười rồi
nghiêng người hôn lên má của An Hóa. Đây là lần đầu tiên nàng mới có
một cử chỉ âu yếm hơn mặc dù hai người đã thành quen gần một năm. Cảm
nhận được điều đó nên An Hóa đưa tay nắm lấy bàn tay rồi nghiêng người
qua hôn trả lại trên má của nàng một cái.

Trên đường về nhà Hương Điểm liến thoắng kể lại những ngày nơi nhà anh
ba ở Richmond. Cuối cùng nàng thở dài nhè nhẹ.
- Ở đâu cũng không bằng ở nhà. Cháu nhớ cái giường của mình...
- Còn gì nữa?
An Hóa hỏi đùa. Hương Điểm cười hắc hắc chỉ tay vào trán ông bác già.
- Nhớ cái mặt này nè... Phải chi bác là ba của cháu...
An Hóa im lìm không nói. Dường như ông ta suy nghĩ về câu nói của cô
cháu gái. Xe bỏ đường lớn để quẹo vào con đường nhỏ. Lá vàng rơi lác
đác. Gió lạnh lất lây. Hương Điểm co người lại có lẽ vì lạnh.
- Thu về rồi...
An Hóa gật đầu.
- Thu đẹp mà buồn...
Mãi mê ngắm cảnh nên Hương Điểm không nghe An Hóa nói. Xe ngừng
nơi nhà. Để mặc cho ông bác già xách va ly nàng đứng ngắm khu vườn của
mình. Cây sugar maple lá đỏ hừng hực. Phía bên trái là cây phong vàng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.