VẠT NẮNG SAU HÈ - Trang 124

- Ai biểu làm dùm đâu... Mà lỡ làm rồi thời làm luôn đi...
An Hóa cười khì. Hương Điểm nói nhỏ.
- Thôi bác đi ngủ đi...
- Hương Điểm ngủ ngon nghen...
- Dạ...

Tắt điện thoại xong Hương Điểm nằm co rút trên giường. Nàng nhớ cái
giường quen thuộc của mình. Chỗ ngồi nơi phòng ăn có khung cửa sổ bằng
kính thật rộng nhìn ra sau vườn. Mỗi buổi sáng thức dậy nàng nghe tiếng
ho khẽ của An Hóa cùng với tiếng bước chân di động thật chậm. Trong ánh
sáng thật mờ phát ra từ chiếc đèn ngủ nàng hình dung ra khuôn mặt xương
xương, chiếc mũi cao và hơi gãy chính giữa, ánh mắt nhìn buồn thấp
thoáng cái gì ngơ ngác và khoắc khoải. Nụ cười ít khi trọn. Giọng nói chậm
hơi khàn đôi khi ngập ngừng. Tất cả tỏ cho nàng biết một băn khoăn, tự vấn
của một người sống với nỗi u hoài đăng đẵng. Nằm suy nghĩ lan man rồi
nàng đi dần vào giấc ngủ trong đó nàng thấy mình nắm tay An Hóa đi trên
bãi biển nắng chói chang.

Khi thấy thái độ cũng như ánh mắt nhìn của An Hóa lúc đứng chờ mình nơi
phi trường Hương Điểm có thể đo lường được tình cảm của ông bác già
dành cho mình. Đưa chiếc va ly nhỏ cho An Hóa xách nàng cười hỏi.
- Bác mạnh hôn?
- Cũng mạnh nhưng...
Hương Điểm nói nhỏ.
- Hương Điểm cũng vậy... Ngủ hổng được... Sụt mấy kí lô rồi nè...
An Hóa cười vì cái giọng nhõng nhẽo của cô cháu gái. Không nói anh vòng
một tay ôm vai nàng vào rồi hôn nhẹ lên mái tóc thoang thoảng mùi hương.
- Vậy hả. Bởi vậy bác mới làm cơm ngon cho cháu ăn...
- Bác làm món gì dzậy?
- Cá nướng cuốn bánh tráng được hôn?
Hương Điểm nghe nước miếng ứa ra trong miệng của mình. Vừa bước
xuống bực thang nàng vừa cười thốt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.