VẠT NẮNG SAU HÈ - Trang 22

Không nhịn được Hương Điểm bật cười thánh thót vì câu nói của An Hóa.
- Ma thời không thèm chứ cháu nghĩ người thời thèm. Ba mươi tuổi bác
còn phong lắm mà…
Cười thành tiếng An Hóa nhìn cô cháu gái.
- Ai dạy cháu tiếng đó?
- Ba… Ổng nói hoài thành ra cháu thuộc lòng. Ba hay nói giỡn với má là
tuy già nhưng ba còn phong lắm…
An Hóa lắc đầu cười. Ba mươi bốn năm sống nơi đất khách quê người đây
là lần đầu tiên anh nói chuyện nhiều và lâu với một người đàn bà nhỏ hơn
mình nhiều tuổi. Có lẽ vì Hương Điểm nói chuyện vui vẻ, duyên dáng và
có nhiều chất nước mắm hơn các cô cậu trẻ tuổi khác. Một điều nữa là tuy
sống ở đây khá lâu song nàng nói tiếng Việt lưu loát, không có giọng trọ trẹ
của giới trẻ Việt ở Mỹ nói tiếng mẹ đẻ.
- Bác thích đọc sách lắm hả?
- Thích lắm. Nó là bạn của bác…
- Bác đọc sách gì?
- Gì cũng đọc. Truyện dài, truyện ngắn, tiểu thuyết, nghiên cứu về chiến
tranh Việt Nam, địa lý, sử ký. Gặp cuốn nào đọc cuốn đó…
- Mai mốt bác cho cháu mượn vài cuốn nghe. Cháu muốn biết về văn hóa
của nước mình…
An Hóa cười gật đầu nói với giọng sắm nắm.
- Ừ khi nào rảnh cháu lại nhà bác đi. Bác nấu cho cháu ăn rồi bác chỉ cho
cháu sách về sử địa. Bác có nhiều lắm…
Thức ăn được mang ra. Gắp thức ăn bỏ vào dĩa của An Hóa trước rồi sau
đó mới gắp cho mình, Hương Điểm vui vẻ nói.
- Bác ăn đi bác… Bác vừa ăn bác vừa kể chuyện cho cháu nghe…
- Kể chuyện gì?
- Chuyện gì cũng được. Chuyện đi lính, chuyện gia đình…
An Hóa cười cười nhìn người đàn bà trẻ tuổi đang ngồi ăn trước mặt mình.
Mái tóc huyền bóng mượt. Vầng trán rộng thông minh mà bướng bỉnh, đôi
mày rậm và cong một cách tự nhiên. Mũi cao và kín. Miệng nhỏ với đôi
môi dày. Da mặt mịn màng. Cặp mắt to dài long lanh và tinh anh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.