VẠT NẮNG SAU HÈ - Trang 21

sự tự mình nấu và tự mình ăn. Đó là triết lý đơn giản của sự sống…
Hương Điểm cười nhẹ khi nghe ông bác già nói về triết lý của nấu ăn và ăn.
- Nấu ăn cho mình hoặc người thân quen là mình đặt cái tâm của mình vào
đó thành ra thức ăn nó có cái tình. Nó ngon là nhờ có cái tình…
- Tình gì bác?
Giọng hỏi của Hương Điểm nhuốm chút tinh nghịch.
- Tình cảm giữa người với người. Mình đi ăn tiệm thời họ làm vì tiền thành
ra…
Hương Điểm làm thinh không hỏi nữa. Ở góc cạnh nào đó nàng biết ông
bác già có nhận xét sâu sắc. Liếc nhanh mấy người ngồi bàn bên cạnh An
Hóa nói nhỏ.
- Xã hội mà chúng ta đang sống đây có thể tiến tới mức hoàn hão hơn nếu
người ta đừng nghĩ tới tiền nhiều quá…
An Hóa ngừng nói khi cô hầu bàn trở lại. Nhìn Hương Điểm anh cười nhẹ.
- Cháu muốn ăn gì cứ việc gọi. Cháu gọi luôn cho bác cũng được…
Khẽ gật đầu Hương Điểm gọi thức ăn. Đợi cho cô hầu bàn đi xa nàng thì
thầm.
- Cháu gọi để mình ăn chung. Như vậy có vẻ gia đình hơn…
An Hóa cười gật đầu đồng ý. Uống ngụm nước trà Hương Điểm hỏi một
câu dò đường.
- Bác làm ở đâu hả bác? Bác về hưu rồi hả bác?
- Bác làm ở TVA. Tuy chưa tới tuổi chính thức nhưng bác về hưu non…
- Rồi ở nhà bác làm gì?
- Chẳng có gì đặc biệt hết. Đọc sách, nghe nhạc, làm vườn và ngủ…
Hương Điểm hơi nhăn nhăn mặt.
- Như vậy buồn chết…
- Riết rồi cũng quen. Cũng như hồi vợ bác mới chết bác khổ sở tới độ muốn
tự tử nhưng dần dần cũng nguôi ngoai…
- Lúc vợ bác chết bác được bao nhiêu tuổi?
- Ba mươi…
- Còn trẻ mà sao bác không lấy vợ khác?
- Ma nào thèm lấy bác…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.