VẠT NẮNG SAU HÈ - Trang 19

An Hóa trả lời một cách thành thực.
- Vui… Cháu nói chuyện có duyên lắm. Vậy mà hổng có bồ. Hơi lạ à
nghen...
Đổi vào đường bên trong cùng Hương Điểm cười nhẹ.
- Tại cháu kén. Trong sở cũng có nhiều anh theo mà cháu không thích. Anh
thì mặt búng ra sữa… Anh thì mở miệng ra là tiền bạc. Anh thì quen nhau
mới tuần lễ đã đòi lên giường. Chán lắm bác ơi…
- Vậy thì ý trung nhân của cháu phải như thế nào?
Hương Điểm có vẻ đắn đo và suy nghĩ về câu hỏi của ông bác già.
- Cháu không biết… Chỉ biết là lòng mình dửng dưng khi gặp người lạ.
Không rung động là không có tình yêu. Bác có như vậy không?
An Hóa chậm chạp gật đầu. Vì quay nhìn ra cửa kính nên anh không thấy
được Hương Điểm cười. Sở dĩ nàng cười vì nghĩ mình cũng hơi lạ. Tại sao
lại đi hỏi một ông già đầu đã hai thứ tóc về tình yêu của lứa đôi. Hỏi ổng về
tình quê hương, tổ quốc thời còn nghe lọt lỗ tai chứ tình trai gái thời ổng
lão rồi.
- Mình lẩm cẩm…
Nàng nghĩ thầm. Tiếng của An Hóa vang lên chậm và mệt.
- Bộ cháu nghĩ người già không yêu à?
Hương Điểm cười thánh thót.
- Cháu đâu có nghĩ người già không yêu mà cháu nghĩ…
An Hóa hớt lời cô gái.
- Cháu nghĩ bác già nên không biết yêu à… Bác đã biết yêu từ hồi cháu còn
mặc tả lận…
Hương Điểm rũ ra cười khiến cho bánh xe cán lane gây thành tiếng kêu bụp
bụp.
- Coi chừng cháu… Coi chừng hun đít người ta…
Hương Điểm cười sằng sặc, cười tới chảy nước mắt. Giảm tốc độ xuống
còn 45 nàng từ từ rẽ vào exit chỉ Lee Highway & Brainerd Road. Nhằm
ngày thứ tư nên xe cộ thưa thớt. Chừng mười lăm phút sau xe quẹo vào một
nhà hàng Thái nằm bên phải.
- Bác có cần cháu mở cửa cho bác hôn?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.