VẠT NẮNG SAU HÈ - Trang 33

- Đúng đó. Mình không nên làm ồn vì ba cháu khó ngủ…
Hương Điểm đi xuống cầu thang trước còn An Hóa theo sau. Chiếc đèn đặt
trong góc phòng tỏa ánh sáng mờ mờ. Căn phòng nhỏ ấm cúng, ngăn nắp
và sạch sẽ.
- Bác thích nghe nhạc hôn bác?
Hương Điểm hỏi trong lúc ngồi xuống ghế nệm. An Hóa ngồi xuống cái
ghế bên cạnh.
- Thích… Mặc dù nghe nhạc thì buồn nhưng bác vẫn thích…
Đưa ly rượu lên nhấp môi Hương Điểm cười.
- Cháu cũng vậy. Mỗi lần nghe nhạc cháu lại nhớ má cháu…
Khẽ gật đầu An Hóa nhìn quanh quất căn phòng. Thấy cái mike đặt trên
đầu tivi anh cười hỏi.
- Chắc cháu hát hay lắm hả?
Hương Điểm cười thánh thót lắc lắc mái tóc huyền.
- Dạ hông… Dở lắm bác ơi…
- Như vậy là cháu biết hát?
An Hóa nhấn mạnh câu nói của mình. Hương Điểm cười nhìn ông bác già.
- Có thể là như dzậy…
An Hóa bật cười vì câu trả lời mơ hồ của người đối thoại.
- Chuyện cháu hát hay hoặc dở để người nghe phê bình. Bác chưa nghe nên
không có ý kiến…
Hiểu ý của An Hóa muốn nghe mình hát Hương Điểm nói với giọng buồn
buồn.
- Má cháu hát hay lắm. Lúc còn nhỏ má cháu dạy cháu hát thành ra cháu
cũng biết chút ít. Sau đó vì ở xa ba má nên cháu bỏ không có hát cho tới
khi về lại mái nhà xưa. Khi nào buồn cháu hát để quên buồn, để nhớ má…
Với tay lấy cái remote control Hương Điểm mở tivi và dàn stéreo.
- Cháu xin hát bài Đổi Cả Thiên Thu Tiếng Mẹ Cười của Võ Tá Hân cho
bác nghe thử… Dở bác đừng có cười nghen…
An Hóa gật đầu cười thay cho câu trả lời. Hương Điểm bấm nút. Nhạc cất
lên buồn chơi vơi trong căn phòng im lặng.
- Nhấc chiếc phone lên bỗng lặng người

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.