VẠT NẮNG SAU HÈ - Trang 31

- Từ nay cháu không gọi là ông bác già nữa mà gọi là ông chú già được hôn
bác?
Ngồi xuống ghế An Hóa trả lời.
- Cháu gọi gì cũng được. Bác không sợ già đâu…
Để cho hai ông già ngồi ôn lại chuyện xưa cũ, Hương Điểm vào trong bếp
sửa soạn cho xong bữa ăn tối. Hai ông lính già nhắc từ chuyện hồi còn học
tiểu học ở Bến Tre, trung học rồi lan man sang chuyện lính. Người ở hải
quân, người thuộc sư đoàn 7, họ vừa uống trà vừa cười nói huyên thiên.
Vừa bày chén dĩa lên bàn ăn Hương Điểm thầm cám ơn An Hóa khi nghe
tiếng cười sảng khoái của ba. Ít khi nào nàng nghe ba của mình cười vui
như vậy. Bước ra phòng khách, đứng sau chiếc ghế da, ôm vai ba nàng cười
nói.
- Con xin lỗi ba với bác ngưng câu chuyện một chút. Mời ba và chú…
Nàng cười nhìn An Hóa khi nói tới tiếng chú .
- ... vào ăn để thức ăn nguội mất ngon…
Hai ông già đứng lên. Hương Điểm ngồi đầu bàn còn An Hóa ngồi bên trái.
- Cháu có chả giò cho bác lai rai… Bác uống được rượu chát?
An Hóa gật đầu cười.
- Cháu cho bác một ly nhỏ thôi…
Hương Điểm rót cho ba ly nước cam, An Hóa ly nhỏ rượu chát và mình
một ly nước lạnh. Vừa ăn nàng vừa chăm sóc cho hai ông già trong lúc lắng
nghe câu chuyện lính của hai người. Nàng biết muốn nói chuyện với An
Hóa nàng phải tìm hiểu về quá khứ của ông ta. Vì vậy nàng chú tâm vào
câu chuyện và cố gắng nhớ những gì ba và An Hóa nói với nhau. Bữa ăn
tối kéo dài gần một giờ đồng hồ mới xong. Hai ông già lại kéo nhau ra
phòng khách uống trà và tiếp tục chuyện lính đã bị đứt quãng. Dọn dẹp nhà
bếp xong thấy đã hơn 8 giờ rưởi Hương Điểm vào phòng riêng thay quần
áo rồi trở ra cười nói với ba của mình.
- Tới giờ rồi ba…
Ông Ánh cười với con gái.
- Hôm nay ba gặp bác An Hóa nói chuyện vui quá…
Hương Điểm hướng về chỗ ông bác già đang ngồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.