VẠT NẮNG SAU HÈ - Trang 57

- Bác chờ cháu ra xem tivi với bác...
Lát sau nàng trở ra phòng khách.
- Bác muốn xem tivi hay nghe cháu hát?
An Hóa trả lời không do dự.
- Nghe cháu hát. Bác chờ từ chiều tới giờ...
- Vậy bác xuống phòng giải trí trước đi. Bác lấy rượu đi bác. Sửa soạn xong
cháu sẽ xuống sau...

Đi xuống phòng giải trí rồi bật đèn lên An Hóa hơi ngạc nhiên vì nó không
giống như đêm hôm qua. Căn phòng khá rộng được xếp đặt lại. Chiếc sofa
được đặt chính giữa phòng đối diện với bức vách. Nơi khoảng trống là dàn
stereo. Bên cạnh là cái giá gắn cái mike. Ánh đèn từ trên trần hắt xuống
chút ánh sáng mờ mờ. Đứng tựa lưng vào vách An Hóa cảm thấy lòng mình
thật bình an và thanh thản. Đâu đây trong vùng ký ức hiện lên hình ảnh của
người lính trẻ ngồi im lìm nhìn lên vùng ánh đèn màu có bóng dáng cô ca sĩ
và tiếng hát cất lên một lần thôi nhưng lưu lại hoài trong tâm tưởng.

Nghe tiếng ho An Hóa ngước nhìn. Ở trong anh là một ngạc nhiên, thảng
thốt, vui mừng và rung cảm. Hương Điểm. Chiếc áo dài đen huyền hoặc.
Quần lụa đen thướt tha. Tóc đen dài buông thả trên bờ vai mềm. Mắt nàng
đen ngời tình tự. Mùi hương toát ra từ thân thể của nàng khiến cho An Hóa
cảm thấy lao đao. Anh say, cái say dịu dàng và trầm nhẹ như thứ phấn hoa
thấm từ từ vào trong phổi và ở lại trong đó làm thành thứ bệnh không phải
dị ứng mà là bệnh ghiền.
- Bác thích hông bác?
An Hóa gật đầu thay cho câu trả lời. Hương Điểm cất giọng thanh thanh.
- Đêm nay là đêm nhạc cháu dành cho bác. Bác muốn yêu cầu bản gì cháu
hát bản đó...
An Hóa rưng rưng nước mắt vì không ngờ mình được chiều đãi một cách
đặc biệt như vậy.
- Cám ơn cháu nhiều lắm. Cháu làm bác cảm động...
Mỉm cười Hương Điểm bước đi. An Hóa mường tượng tà áo dài của nàng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.