VẠT NẮNG SAU HÈ - Trang 59

Nhớ em dịu hiền nắng chiều ngừng trôi...

Lời hát dứt. Tiếng nhạc cũng ngừng. Hương Điểm ngước lên nhìn. Mắt đen
long lanh như sao trời. Nụ cười của nàng cuốn hút, như có ma lực làm trái
tim của người đàn ông quên yêu đã lâu, chỉ trong khoảnh khắc cảm thấy
tâm hồn mình run rẩy và bàng hoàng. Giao hòa giữa đã và đang xảy ra làm
cho An Hóa choáng ngợp. Anh nhìn người đang ngồi trước mặt của mình
bằng nỗi si mê tuổi trẻ. Cuối cùng anh thở hắt hơi dài rồi lên tiếng nói.
Giọng của anh run vì xúc động.
- Cháu hát...
An Hóa ngập ngừng rồi sau đó cười nhẹ.
- Hay tới độ bác cảm thấy khen là thừa...
Hương Điểm mỉm cười. Nụ cười huyền hoặc trong ánh đèn mờ tỏa từ trên
trần nhà xuống rồi phản chiếu trên làn tóc huyền bóng mượt của nàng làm
cho tóc thêm long lanh và lấp lánh như có đính kim cương. An Hóa nghĩ
thầm cô ca sĩ trẻ đẹp của mình đang đội chiếc vương miện có đính những
hạt kim cương. Cô ta xứng đáng là nữ hoàng dù chỉ có mình anh tôn thờ và
ngưỡng mộ.
- Kính thưa ông An Hóa. Sau đây Hương Điểm xin trình bày nhạc phẩm
Trăng Mờ Bên Suối của Lê Mộng Nguyên. Hi vọng tiếng hát của tôi sẽ
giúp ông gặp lại người ông mê...
Dù người nói không cười song An Hóa có cảm tưởng đôi môi hơi mím lại
ẩn ước một nụ cười tinh nghịch và có chút gì âu yếm lẫn thương hại.
Nhạc thoảng đưa. An Hóa nghe như có tiếng nước róc rách len lỏi âm thầm
qua khe đá. Tiếng gió rung cây rừng rì rào thành âm thanh êm như mơ.
- Người hẹn cùng ta đến bên bờ suối
Rừng chiều mờ sương únh trăng mờ chiếu
Một đêm thiết tha rồi đây xa cúch
Ðường chia hai ngã biết tới phương nào
Mịt mùng ngàn thâu suối mơ trầm lắng
Lòng buồn tứ ly nhớ nhung chiều vắng
Người ơi nhớ khúc nhạc lòng đêm ấỷ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.