VẠT NẮNG SAU HÈ - Trang 61

vùng không gian ấm cúng chỉ có hai người, đôi mắt thật tuyệt vời đang
nhìn như thứ ánh sáng xanh chiếu suốt chiều dài thăm thẳm của tâm hồn
người bị nhìn để cho người nhìn thấy được điều thầm kín ẩn nấp trong góc
cạnh nào đó. Tia nhìn lục lọi, đào xới, lật tung lên để tìm kiếm. Người bị
nhìn im lặng chịu đựng cái nhìn dùi dập đó như là một cực hình thống
khoái.

Giọng nói khàn trầm như lạc đi của An Hóa vang lên trong không khí nằng
nặng mùi hương của áo, của tóc, của nụ cười và tia nhìn đã trở nên dịu
dàng và thân ái.
- Cám ơn Hương Điểm...
- Tại sao bác lại cám ơn cháu?
Hương Điểm vặn. An Hóa cười đưa ly rượu lên nhấp ngụm nhỏ. Hương
Điểm nói. Giọng của nàng vòi vĩnh.
- Cháu muốn uống chút rượu...
Thấy An Hóa nhỏm dậy định định đưa lấy ly rượu nàng đưa tay ra.
- Cháu uống ly của bác cũng được...
Hơi ngần ngừ rồi An Hóa cũng đưa ly rượu còn phân nửa cho nàng. Giọng
nói của ông lính già cất lên run và khàn khàn như lạc đi.
- Sở dĩ bác cám ơn Hương Điểm vì cháu đã làm cho bác hết mê cô ca sĩ của
ngày xưa. Hình bóng của cô ta đã bị phai nhòa. Tiếng hát của cô ta đã được
thay thế...

Hương Điểm cười sung sướng. Nàng hiểu được An Hóa muốn nói điều gì.
Hình bóng, tiếng hát của người năm nào đã bị nàng thay thế. An Hóa bấy
lâu nay cứ mãi ôm ấp kỹ niệm, ngủ vùi trong quá khứ đẹp của mình cho
nên quên mất đời sống mà ông ta đang sống. Muốn cho ông ta mở mắt nhìn
thẳng vào đời, nàng phải bằng cách này hay cách khác, đánh thức ông ta ra
khỏi giấc cô miên.
- Như vậy là bác mê tiếng hát của Hương Điểm...
An Hóa nhìn nhận điều đó. Có một điều mà cả hai đều hiểu ngầm là cho tới
giờ phút này họ vừa là bác cháu, vừa là bạn với nhau. Thứ bạn có cùng một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.