VẠT NẮNG SAU HÈ - Trang 60

Ngàn đời vang ngắt bên suối trăng tà...
Suối mơ... lời hẹn ước ven bờ suối xưa
Nhớ chăng... người phương xa trong khói điêu tàn...

Ngày xưa. Không xưa lắm. Chỉ hơn bốn mươi năm thôi. Bóng tối mông
lung. Đèn mờ mờ. Mặt sông Tiền mở ra như một vệt sáng dài làm nền tự
nhiên cho sân khấu lộ thiên. Người ca sĩ trẻ bước lên. Rụt rè. Khép nép. E
Lệ. Tà áo đen huyền hoặc. Tóc xỏa bờ vai. Mắt nàng đen ngời hơn sao trời
trên đầu. Tiếng hát cất lên nhỏ nhưng có sức mạnh át tiếng sóng vỗ vào bờ
làm trăm người nghe câm nín. Bây giờ ngồi đây, cũng tiếng hát âm thầm,
nức nở nhưng An Hóa có cảm giác khác lạ. Một người hát Một người nghe.
Chỉ có một mình anh nghe. Người ca sĩ của hiện tại chỉ hát cho riêng mình
anh, trong lúc cô ca sĩ của quá khứ hát cho mọi người. Cô ta là của thiên
hạ. Còn tiếng hát của Hương Điểm là của mình. An Hóa bỗng nghe tim đập
mạnh khi nghĩ tới điều đó.

- Suối ơi.... vờn theo bóng trăng vàng ngày xanh
Nào những lúc trên thuyền say sưa
Nhìn trăng vừa lên, ai hay chia lìa
Sương khói biên thùy hiu hắt người đi sa trường xa

Một ngày xa nhau xóa bao hình bóng
Trời bày chia ly chi cho lòng héo
Giờ đây cúch xa người quên hay nhớ?
Ngày xưa còn đó trăng nước mong chờ...

Tiếng chờ kéo dài làm cho An Hóa tưởng chừng như mình bị đứt hơi.
Trăng nước mong chờ. Người cũng chờ, cũng đợi. An Hóa mở mắt. Điều
mà anh thấy đầu tiên là đôi mắt. Nó không phải ôi mắt xa xôi ôi mắt dị kỳ .
Cũng không phải mắt em là một giòng sông . Cũng không là đôi mắt em
lặng buồn... . Những thứ đó là mắt của thơ, của tưởng tượng. Ở đây, trong

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.