VẠT NẮNG SAU HÈ - Trang 86

Hương Điểm lên tiếng. An Hóa cười nhìn nàng.
- Không thơm bằng cô gái quê của làng Hương Điểm... Mùi hương của
Hương Điểm là mùi của hoa cau hoa bưởi, của bông mù u, của hoa đồng cỏ
nội... Không có gì thơm hơn những thứ đó...
Hương Điểm cười. Nàng phải cúi mặt để tránh tia nhìn của An Hóa. Tuy
nhiên dù cúi mặt để không thấy nàng vẫn có cảm tưởng như tia nhìn nóng
hơn cát mủn Giồng Trôm.
- Mình uống trà hả bác?
Hương Điểm lên tiếng để phá tan sự im lặng nguy hiểm. Như hiểu được ý
của nàng An Hóa cười nhẹ.
- Cháu có ý kiến hay. Mình vừa uống trà vừa nghe cháu hát...
Hương Điểm cười thánh thót.
- Uống trà thời cháu uống với bác chứ hát thời hổng có được đâu. Gái quê
Hương Điểm đâu có biết hát tân nhạc...
An Hóa cười gật gù.
- Ờ hớ... Vậy cháu hò đi... Hơi dài và giọng ấm của cháu mà hò thì hay lắm
à nghe...
Uống hớp trà Hương Điểm bước tới dàn stereo.
- Để cháu lựa cái cd có cổ nhạc rồi hò cho bác nghe... mà bác đừng cười...
Cháu hò không giống như mấy cô gái quê ở Bến Tre...
Lấy ra cái cd, ngắm nghía giây lát Hương Điểm cười tiếp.
- Cái này của má cháu để lại. Cũ mà nghe hay lắm bác ơi...
Phút sau tiếng nhạc cất lên. An Hóa nhận ra tiếng đàn độc huyền, đàn cò,
sáo và một vài thứ nhạc cụ mà anh không biết. Tiếng hò cất lên lảnh lót
vọng vang trong căn phòng chỉ có một người ngồi cúi mặt và một người
đứng nhìn ra cửa sổ. Bóng đêm mịt mùng.

- Hò ơ... Ví dầu cầu ván đóng đinh...
Cầu bao nhiêu nhịp em thương mình bấy nhiêu...

An Hóa như nuốt từng chữ, nhai từng âm hưởng. Giọng của Hương Điểm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.