VẠT NẮNG SAU HÈ - Trang 87

ngọt như đường mía lau nấu chung với rễ tranh. Thứ nước này trong vắt,
uống mát ruột mát lòng. Giọng của nàng ấm như than miểng gáo mà hồi
nhỏ anh hay ngồi bên cạnh bếp lửa để nhìn bà ngoại nướng bánh phồng và
bánh tráng.

- Hò ơ... hò...
Cầu cao ba mươi sáu nhịp,
Em qua không kịp,
Nhắn lại cùng chàng,
Cái nghĩa tào khang sao chàng vội dứt?
Ðêm nằm thao thức, tưởng đó với đây,
Biết nơi nao cho phụng gặp bầy,
Cho le gặp bạn,
Ruột đau từng đoạn,
Gan thắt chín từng,
Ðôi ta như quế với gừng,
Dầu xa nhau nữa cũng đừng tiếng chi...

Tiếng chi kéo thật dài. An Hóa ngước nhìn.
Cô gái quê Hương Điểm đang nhìn anh mỉm cười cùng giọng hò cất lên cao
hơn tầm bay bổng của con cò, con vạc, cao vút tận mấy vì sao đêm lấp
lánh.

- Hò... ơ... Thân em như con phụng lạc bầy
Thấy anh lẻ bạn, em muốn vầy duyên loan...

An Hóa nhìn mê man hình ảnh đang đứng cách mình mấy bước. Chiếc áo
bà ba trắng mơ hồ lay động trong cơn gió chiều đồng nội. Đó cũng là hình
ảnh của cô thôn nữ ở Bình Đại. Hình ảnh của nàng đã khiến cho chàng lính
thủy xuôi ngược đó đây phải động lòng mơ tưởng. Trong một ngày dừng
chân, nhìn ra sau hè có bóng tà áo bà ba phất phơ, nụ cười tươi tắn và câu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.