VẠT NẮNG SAU HÈ - Trang 88

hò cất lên như muốn nói dùm nàng tiếng lòng thầm kín.

- Hò...ơ...hò...
Gặp mặt anh đây, em muốn vầy hai họ,
Sợ vợ anh ở nhà tiếng nọ tiếng kia...

An Hóa mỉm cười nghĩ thầm trong trí điều gì thì ngay lúc đó giọng hò ấy
buông trầm xuống như hơi gió xao động cả dòng sông và chuyển rung mặt
nước.

- Anh nói với em, anh đã có vợ nhà.
Vợ thì mặc vợ, anh xử hoà thì thôi...hò ơ hò...

Tiếng hò dứt mà An Hóa còn ngẩn ngơ như tiếc nuối một cái gì đã mất.
Hương Điểm tới ngồi cạnh ông bác già.
- Cháu hò làm bác nhớ nhà muốn khóc...
- Bác thích cháu hát tân nhạc hay thích cháu hò?
Uống ngụm trà hoa lài An Hóa nói mà mắt hướng về chậu hoa quỳnh sắp
nở.
- Cái nào bác cũng thích. Tân nhạc hoặc hò miền Nam, mỗi thứ có cái hay
riêng của nó. Giống như nước mắm sống và nước mắm pha vậy. Mỗi thứ có
cái ngon riêng của nó, cái đặc biệt của chính nó... Hò của dân quê giống
như là nước mắm sống. Nó bình dị, chân thành và mộc mạc tương tự như
tính tình của người dân quê. Còn tân nhạc thời cầu kỳ, lộng lẫy và cao sang
hơn bởi vì nó là nước mắm pha trộn với đường, chanh, tỏi ớt nên ngọt ngào
và nhiều hương vị hơn. Tân nhạc và nước mắm pha là sản phẩm của dân
thành thị...

Hương Điểm cười chúm chiếm khi nghe ông bác già cổ lổ xỉ đem nước
mắm ra làm thí dụ để nhận xét về âm nhạc.
- Theo bác thì nước mắm sống với nước mắm pha cái nào ngon hơn?
An Hóa cười quay nhìn cô cháu gái giây lát mới thong thả giải thích.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.