VẠT NẮNG SAU HÈ - Trang 93

ngoại. Bởi vậy mà họ giấu không dám cho người khác biết tuổi của họ bởi
vì những con số của năm tháng sẽ chứng minh họ già trước tuổi. Hương
Điểm cười một mình khi nhớ tới các nhân viên trong sở đều ngạc nhiên khi
biết nàng đã ba mươi sáu tuổi. Họ nghĩ nàng chưa đủ tuổi để mua rượu
mạnh.

Nghe tiếng dội cầu Hương Điểm biết An Hóa đã thức dậy. Nhìn đồng hồ
thấy tám giờ rưởi nàng biết không thể nướng lâu hơn nữa. Mình mà nướng
nữa ổng sẽ nghĩ đàn bà con gái gì hư quá. Ngủ tám chín giờ chưa chịu dậy.
Tung mền nàng uể oải ngồi dậy. Khoác thêm cái áo choàng nàng đứng
trước gương sửa soạn sơ sài đoạn mở cửa phòng và đụng đầu với An Hóa
khi ông ta từ phòng tắm bước ra.
- Bác ngủ ngon hôn bác?
- Cám ơn cháu... Bác thức sớm có làm gì phiền cháu không?
Hương Điểm nghĩ thầm. Ổng nói thật hay ổng xỏ mình. Tám giờ rưởi mà
sớm gì.
- Dạ cháu ngủ ngon đâu có nghe gì bác...
An Hóa mỉm cười. Hương Điểm cảm thấy nụ cười của ông ta thật hiền lành
và thật thà.
- Bác cũng vậy. Ngủ một giấc luôn. Tới chừng mở mắt mới biết bảy giờ
rưởi...
Hương Điểm cười chúm chiếm.
- Vậy thì cháu mời bác ngủ thêm một đêm thứ bảy nữa...
Thấy thái độ hơi ngập ngừng của An Hóa nàng cười tiếp.
- Khi chén rượu, khi cuộc cờ...
Khi xem hoa nở khi chờ trăng lên...

An Hóa cười khì khi nghe cô cháu gái đọc hai câu thơ. Ông ta chưa kịp nói
nàng tiếp nhanh.
- Mình chưa gầy cuộc cờ mà bác. Một ván cờ tướng phải mất hai ba tiếng
đồng hồ...
An Hóa cười cười.
- Cháu biết đánh cờ thiệt hôn hay là cháu hù bác...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.