VẠT NẮNG SAU HÈ - Trang 94

Hương Điểm bật cười hăng hắc. Chỉ ngay vào ngực của mình nàng cười
chúm chiếm nói nửa như giỡn mà nửa như thật.
- Cháu học đánh cờ lúc mới học lớp 1. Cháu chấp bác con ngựa đó...
An Hóa nhìn cô cháu gái với ánh mắt nghi ngờ. Cuối cùng ông ta cười lên
tiếng.
- Thôi mình cứ đánh đồng đi. Thử xem cô cháu gái xinh đẹp và thông minh
của bác có phải là kỳ thủ nhất vùng không rồi tính sau...
Hương Điểm bật lên tiếng cười vui vẻ vì được khen thông minh và xinh
đẹp.
- Để cám ơn bác đã khen cháu mời bác ăn bánh canh giò heo...
- Ủa cháu nấu hồi nào vậy?
- Dạ cháu làm sẵn hôm qua rồi sau đó mới đi rước khách về ăn...
An Hóa cười khà.
- Khách này là khách quí nghe cháu...
- Dạ... Bây giờ bác pha trà còn cháu sửa soạn xong sẽ hâm nóng bánh
canh...

Vâng lời cô chủ nhà An Hóa ra bếp pha trà. Xuyên qua khung cửa sổ nhỏ
anh thấy lá cây phong óng ánh phản chiếu ánh mặt trời của những ngày
cuối mùa hè. Mấy con sóc rượt đuổi nhau làm cho cành cây rung động. Vài
con chim sâu đập cánh giữa không khí là cho anh nhớ Châu Bình. Quê
ngoại của anh cũng có nhiều con chim sâu nhỏ xíu nhưng vô cùng đặc biệt
này. Đó là loài chim duy nhất có thể đập cánh nhanh tới độ giữ thân hình
đứng lơ lửng một chỗ giữa không trung. An Hóa và Châu Bình cách nhau
dòng sông Ba Lai nước lặng lờ chảy và đầy lục bình trôi.
- Bác pha trà thơm quá...
An Hóa quay lại khi nghe tiếng nói vang lên sau lưng của mình. Hương
Điểm cảm thấy có chút ươn ướt trong mắt của ông bác già.
- Bác thích phía sau vườn nhà của cháu... Chút gì gợi nhớ tới quê làng...
Hương Điểm cười đưa tay đón lấy tách trà nóng An Hóa trao cho mình.
- Ba cháu cũng nói như vậy. Mấy con chim đó ba nói có nhiều ở Bến Tre...
An Hóa gật đầu hớp ngụm nước trà nóng. Hai người không hẹn cùng bước

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.