-Tao tưởng mày chỉ biết có tiền.
Minh ngồi xuống ghế, cách xa đầu võng một khoảng an toàn.
-Thưa ba, nghề của mình là nghề kinh doanh mà. Kiếm tiền là nhiệm vụ ba
giao cho con.
-Nhưng không phải bằng mọi giá. Thế mà người ta đồn là mày yêu nó. Mày
muốn lấy nó. Nghe như thế tao đã mừng, té ra mày có yêu đương cái quái
gì đâu. Minh à, sao mày không có chút tình người nào vậy? Mày còn ép lão
già chết thiêu trong túp lều của lão. Mày ăn ở như loài cầm thú. Mày cũng
phải nghĩ tới chuyện để đức lại cho con mày chứ!
-Thế ba có để đức lại cho con không?
-Không để đức mà ngày nay mày trở thành một đại gia, một tỉ phú à?
-Ba đi làm cách mạng, đấu tố địa chủ, hạ nhục họ, bức tử họ, để rồi khi
cách mạng thành công, ba và các đồng chí của ba truất quyền sỡ hữu đất
đai của nhân dân, một mình vơ vét ruộng đất, trở thành những địa chủ
khổng lồ. Giàu có vô lượng, chiếm hữu đất đai nhiều vô số. Ba để đức lại
cho con như vậy đó hả?
Ba Trần cố gượng ngồi dậy, trợn mắt nhìn cậu con trai hung hãn của mình,
ông giận sùi bọt mép nhưng không có gì trong tay để ném.
-Thằng chó đẻ! Mày là thằng chó đẻ!
Minh ngửa mặt cười, thách thức:
-Con không phải do chó đẻ đâu. Ba quên rằng con là con của vương gia
sao? Ông ta là một con người lạnh lùng cho nên giám đốc Minh này vô
cảm, giám đốc Minh này thiếu tình người là chuyện có gì khó hiểu đâu.
Khó hiểu là những người cộng sản. Họ rêu rao rằng họ đang thực hiện công
bằng xã hội, giải phóng giai cấp, thế mà họ tàn ác, tham lam và lạnh lùng
như những con người vô tính.
Công ty của con là một công ty tư nhân nhưng con không thể lấy đất của
dân nếu không có sự chỉ đạo, sự ủng hộ, sự đồng tình, sự chia chác… của
nhà nước. Con chỉ là một cái bánh xe trong guồng máy mà thôi.