luận với các nhân vật trong phim, nó trả lời chất vấn và đặt câu hỏi, say mê
đến nỗi tôi bước vào mà nó không hay.
Một bữa nọ, trên đường từ trường về, nó hỏi:
-Ông nội ơi, con ốc sên có răng không?
-Chắc là không. Nó chỉ có cái lưỡi mềm dùng để di chuyển và để nuốt thức
ăn.
-Không phải đâu. Nó có răng đó.
-Con đọc ở đâu vậy?
-Con xem trên đài Discovery. Người ta nói trong lưỡi của con ốc sên có hai
hàng gai, đó chính là răng của nó, dùng để bắt những con côn trùng trên
đường nó di chuyển.
Bé ngồi sau xe, lấy mấy ngón tay sờ tóc trên đỉnh đầu tôi. Lại nói:
-Tóc ông nội rụng nhiều quá. Sắp hói rồi đó.
-Đó là tuổi già đấy con ạ.
-Tại sao vậy?
-Tại vì tạo hóa chậm hiểu lắm.
-Tạo hóa kém thông minh sao?
-Ừ, kém thông minh. Tạo hóa không biết rằng con người khác xa với cây
cỏ, khác xa cầm thú. Con người biết thay đổi thế giới và sáng tạo ra thế
giới, con người có ý thức về sự sống và sự chết. Sao lại bắt con người chịu
chung một quy luật giống như cây cỏ và cầm thú? Sao lại bắt con người
phải chết?
Tôi cảm nhận một sự im lặng khác lạ sau lưng tôi. Nó kéo dài. Như có một
cái gì đó đang ngừng lại. Tôi dừng xe, ngoái nhìn bé, thấy trên má nó có
hai giọt nước mắt. Tôi hỏi:
-Sao con khóc?
-Một ngày nào đó con cũng sẽ chết sao?
Câu hỏi của đứa bé mười hai tuổi bắn vào tim tôi như một mũi tên bất ngờ.
Tôi nhìn thấy cái bóng của thời gian như một vùng sương mù xám xịt đang
lởn vởn trên ngọn cây, làm tôi hoảng hốt. Tôi dựng xe, bế bé lên và ôm nó
vào lòng.
Nó òa khóc.