Đào Hiều
Về đâu
Chương 15
BÓNG TỐI VÀ SỰ IM LẶNG
Rượu làm cho tròng mắt đỏ, nhưng cũng có thể là nắng xế. Khi nhậu một
mình, đại úy Quỳnh thường ngồi trên bộ ván kê trước bàn thờ. Nhậu mà
không biết mình đang nhậu cái gì. Mơ hồ thấy có một thứ gì đó trên cái đĩa
nhôm móp méo. Một thứ gì mặn mặn, chát chát, chỉ để làm cho rượu đỡ
đắng.
Cái chung nhỏ như vỏ trứng, cứ rót đầy, đưa cay xuống cổ họng, nghe rượu
lan tỏa trong ngực, trong gan ruột, trong tứ chi, rồi uống tiếp.
Hình như trên sông có tiếng động mơ hồ. Rồi nó tạo ra tiếng rầm rì bất tận
trong bờ cỏ. Hình như trong tiếng lách tách của sóng có tiếng nói yếu ớt
của quá khứ.
Cái chòi trống trơn. Và bóng tối đã mon men tới. Nắng xế còn đọng một
chút trên sóng và ánh lên tròng mắt.
Im lặng. Ông nghe tiếng mình thở, nghe mùi rượu cay cay đầu lưỡi, bốc lên
mắt. Nếu không có rượu, nỗi buồn sẽ khô cứng lại, sắc như miếng mẻ sành,
cứa những nhát bầm tím. Không có rượu thì nỗi buồn nó sẽ làm cho mình
chết. Cõi lòng bị rạch nát, đau thắt. Nên phải uống cho buồn tan loãng ra,
bốc thành hơi, bay ra từ hai tròng mắt, làm cho nó đỏ ngầu lên.
Ông uống từ xế chiều cho tới khi hàng xóm lên đèn.
Và trong cái mờ mịt của lúc chạng vạng, ông nhìn thấy một cái bóng mảnh
khảnh, nhẹ tênh như một linh hồn vất vưởng đâu đó vừa chợt ghé lại. Cái
bóng đến gần và ngồi ở đầu kia tấm ván. Ông không nhìn thấy mặt. Ông
không nhìn thấy màu sắc của quần áo. Cũng không nghe tiếng nói. Nhưng
ông biết đó là ai.
Và ông cũng biết tại sao nó trở về căn nhà rách nát này vào giữa lúc chạng
vạng tối.
Trúc cũng im lặng. Trúc trở về như một giấc chiêm bao. Như linh hồn đã
chết, đã phiêu hốt, nương theo ngọn gió mà trôi dạt về.