VỀ TRONG MƯA BÃO - Trang 147

ngổ ngáo. Cái bếp nho nhỏ và mấy cột tre đã bóng lên vì bị bám tựa lâu
ngày.

Nhưng nhiệm vụ đòi hỏi phải xếp tình cảm sang một bên. Phó huyện

trưởng công an bước tới nửa bước và đưa ra trước mặt chủ nhà chứng minh
thư của mình. Anh nhìn quanh thấy trên sân đã chật ních người lớn và trẻ
con. Anh muốn tìm người làm chứng thì lập tức một người đàn bà nông dân
xông tới. Bà Lai. Bà khuỳnh hai tay ra xem vẻ cóc sợ gì cả và nói oang
oang:

- Các anh định bắt người phải không? Này, đúng là cần phải bắt những

kẻ có tội như đã để hoang ruộng đất, đã ăn chặn của xã viên, đã chẳng biết
làm việc gì trên xã mà cứ giữ ghế làm việc. Ở đây không có ai như thế để
các anh bắt đâu!

Phó huyện trưởng công an căng giọng:

- Bà tên gì?

Người đàn bà bỗng dưng trở nên đáo để:

- Tên là gì thì anh hỏi làm gì? Định bắt tôi chắc. Này nói cho mà biết,

gái già này chẳng có gì phải lo lắng cả, bắt tôi thì phải bỏ cơm gạo ra nuôi
tôi.

Đúng phút ấy, có một cô gái làng tên là Cúc lao đến kéo bà ra, vừa kéo

và van nài: "Con lạy u, việc gì liên quan đến u mà cứ nhảy xổ vào. Các anh
ấy làm việc gì thì đó là nhiệm vụ của các anh ấy". - Người ta nghe rõ tiếng
bà quát lại: "Câm mồm! Đồ trứng khôn hơn vịt. Thế hôm trước họp làng
mày quang quác lên bảo người ta khốn nạn thì sao?" - và tiếng cô gái nằn
nì: "Con xin u, hôm đấy khác hôm nay khác”.

Phó huyện trưởng công an quay lại phía dân làng và lên tiếng dõng

dạc:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.