VỀ TRONG MƯA BÃO - Trang 183

Hân lo lắng hỏi:

- Chịu à?

La nhấm nhẳn:

- Chịu thì cũng chẳng phải là chịu. Nhưng mà...

Đúng lúc ấy có tiếng xôn xao ngoài cổng. Tiếng cãi vã co kéo. Rồi

tiếng cô gái tròn như hạt mít gào lên: "Chị không được vào! Chị không
được vào!". Tiếng đáp lại thách thức: "Tôi cứ vào” - Tiếng trả lời: "Nhưng
anh La đi họp vắng!". Bất ngờ cô gái vợ cửa hàng trưởng lọt vào trong
cổng và chỉ hai chiếc cúp để song song bên vách đầu hồi. Chị tru tréo lên:

- Cái gì kia? Cô bé? Cô giấu tôi hả? Cô bao che tội phạm hả? Ngay cả

chủ của cô, tôi cũng không để yên xác thì cô hãy liệu đấy.

Nói rồi chị cứ xông tới, bắt gặp đôi bạn đồng liêu đồng cốt đang thộn

mặt trước một đống vỏ chai và vỏ lạc.

Trời nắng! Cái nắng cuối năm khô hanh rất khó chịu. Cô giáo vợ cửa

hàng trưởng Nguyễn Văn La vội vã đạp xe trên đường Hai mươi. Mọi lần,
có tiết buổi sáng mà lại tới mười một mười hai giờ là thế nào chị cũng ở lại
nghỉ ngơi đến chiều mới về. Nhưng gần đây thói quen ấy bị đảo lộn. Ở
trường người ta vui đùa bảo chị ăn phải tính con khỉ, hay bẳn tính, hay thay
đổi, đến là khó lường trước được. Cô giáo hoàn toàn ý thức rõ về thái độ
của mình, chị cố sửa chữa, tự kiềm chế, nhưng lúc này lúc khác vẫn bị mất
thăng bằng.

Đường về làng chẳng xa là bao mà chị vẫn nóng ruột. Một sự bồn

chồn rất khó cắt nghĩa nổi. Chị khẳng định rằng giờ đây có các vàng chồng
mình cũng chẳng dám che chắn cho bạn đưa nhân tình nhân ngãi vào làm ô
uế căn buồng hạnh phúc bao năm vui sướng nữa. Nhưng rõ ràng anh đang
có một âm mưu gì đó mà chị rất muốn biết và rất muốn can thiệp vào. Có

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.