VERONIKA QUYẾT CHẾT - Trang 150

Người thủ thư nhấn chuông và hai nhân viên giám sát lập tức xuất hiện.
- Tôi muốn ra đi – Eduard xúc động nhắc lại – Tôi hoàn toàn khoẻ mạnh,
tôi cần nói chuyện với bác sĩ Igor.
Nhưng hai nhân viên giám sát đã tóm chặt lấy chàng. Eduard cố vùng ra dù
biết rằng, làm thế cũng vô ích.
- Anh đang có cơn tái phát đấy, cứ bình tĩnh – một trong hai nhân viên giám
sát nói – Chúng tôi sẽ lo cho anh.
Eduard bắt đầu chống cự.
- Hãy cho tôi nói chuyện với ông bác sĩ. Tôi cần phải nói với ông ấy nhiều
điều, tôi tin là ông ấy sẽ hiểu.
Hai nhân viên giám sát đã kéo chàng trai về phòng bệnh.
- Buông tôi ra! – chàng trai hét lên – Cho tôi nói chuyện với ông bác sĩ, chỉ
một phút thôi!
Đường đến phòng bệnh đi qua hội trường,vào giờ này gần như tất cả bệnh
nhân đều có mặt ở đó. Eduard vùng vẫy và không khí trở nên rất căng
thẳng.
- Thả anh ta ra! Anh ta cũng là bệnh nhân như tất cả chúng tôi!
Có một số người cười ré lên, một số khác thì đập tay xuống bàn ghế.
- Ở đây là bệnh viện tâm thần cơ mà! Không một ai bắt buộc phải xử sự
theo ý muốn của các anh!
Một nhân viên giám sát nói thầm với người kia.
- Cần phải doạ cho bọn họ sợ, kẻo không thì chả mấy chốc tình hình sẽ
vượt ra khỏi tầm kiểm soát.
- Chúng ta chẳng còn cách nào khác.
- Ông bác sĩ không thích thế đâu.
- Nếu đám người điên cuồng này mà phá tan tành cái trại điều dưỡng yêu
quý của ông ấy thì sẽ còn tồi tệ hơn.
Veronika sợ hãi bừng tỉnh, cả người đẫm mồ hôi lạnh. Ở ngoài hành lang
kia có tiếng ầm ĩ thật dáng sợ, mà nàng chỉ có thể ngủ được trong bầu
không khí yên tĩnh thôi. Ngoài kia đang xảy ra một chuyện gì đó hoàn toàn
không thể hiểu nổi.
- Các người làm gì thế? – nàng thét lên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.