VẾT NHƠ CỦA NGƯỜI - Trang 237

óc; những nhà văn Pháp khôi hài, không giống những nhà văn Đông
Âu khôi hài như Kundera, không còn khiến cô thỏa mãn... nhưng ở
Thư viện công cộng New York chuyện đó không thành vấn đề. Vấn đề
là sự trùng hợp ngẫu nhiên, một sự trùng hợp ngẫu nhiên cơ hồ như
mang điềm gở. Trong tâm trạng bồn chồn, khao khát, cô bơi trong
muôn vàn suy đoán về người đàn ông đang đọc Sollers trong khi cô
đang đọc Kristeva và nhác thấy bóng dáng không chỉ của một cuộc tán
tỉnh mà là của một chuyện tình. Cô biết rằng người đàn ông tóc đen
bốn mươi hay bốn mươi hai tuổi này có một sức nặng mà cô không thể
tìm thấy ở bất cứ ai tại Athena. Những gì cô có thể phỏng đoán từ cách
anh ta lặng lẽ ngồi và đọc khiến cô càng lúc càng hy vọng rằng một
điều gì đó sắp xảy ra.

Và nó xảy ra thật: một cô gái đến bên anh ta, rõ ràng là một cô gái,

một người thậm chí trẻ hơn cô, và hai người cùng nhau ra về, còn cô
cũng gom góp đồ đạc của mình và rời thư viện và tại thùng thư đầu
tiên cô gặp, cô lấy lá thư khỏi ví - lá thư cô đã giữ trong đó hơn một
tháng - và nhét nó vào thùng thư với cùng một sự giận dữ như khi cô
nói với người phụ nữ tại cuộc triển lãm Pollock rằng cô muốn bóp cổ
bà ta. Đó! Vậy là xong! Ta đã làm được! Tốt!

Độ năm giây sau tầm nghiêm trọng của hành động sai lầm này

choán lấy cô và cô cảm thấy hai đầu gối mình mềm nhũn. “Ôi, Chúa
ơi!” Kể cả khi chưa ký tên, kể cả khi sử dụng lối nói mạnh bạo vốn
không phải của cô, thì lai lịch của lá thư cũng sẽ không có gì là bí ẩn
với kẻ lúc nào cũng chăm chăm vào cô như Coleman Silk.

Giờ thì người đàn ông đó sẽ không bao giờ để cô được yên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.