VẾT NHƠ CỦA NGƯỜI - Trang 3

1

AI CŨNG BIẾT

C

hính vào mùa hè năm 1998 ấy mà ông hàng xóm Coleman Silk

của tôi - ông này, trước khi nghỉ hưu cách nay hai năm, vốn là giáo sư
môn văn học Hy La ở Đại học Athena trong thị trấn suốt hơn hai chục
năm sau đó làm chủ tịch hội đồng giảng viên thêm mười sáu năm nữa
- tâm sự với tôi rằng, ở tuổi bảy mốt, ông đang dan díu với một cô lao
công ba mươi tư tuổi đang làm việc ở trường. Ngoài ra hai lần một
tuần cô còn lau dọn trạm bưu điện thị trấn, một căn chòi gỗ nhỏ xám
xịt trông cứ như nó từng che chở một gia đình dân ngụ cư tới từ
Oklahoma khỏi những cơn bão cát hồi thập niên 1930 và, đứng một
mình lẻ loi đối diện trạm xăng và cửa hàng tạp hóa bên kia đường, nó
giương cao lá cờ Mỹ tại giao lộ của hai con đường sầm uất nhất cái thị
trấn phố núi này.

Coleman thấy cô lần đầu tiên khi cô đang lau sàn trạm bưu điện một

ngày nọ ông ghé vào, vài phút trước giờ đóng cửa, để nhận thư từ -
một phụ nữ gầy, cao, góc cạnh với mái tóc vàng nhuốm bạc cột gọn
thành túm đuôi ngựa sau gáy và có nét mặt như tạc, kiểu tạc thô,
thường đi liền với những bà vợ lam lũ, sùng đạo đã nếm trải những
buổi đầu vất vả của miền New England, mẫu phụ nữ thuộc địa khắc
khổ bị khóa chặt trong nền luân lý thống trị thời đó và tuân theo nó.
Tên cô là Faunia Farley, và dù những nỗi khốn khổ mà cô phải chịu
đựng là gì đi chăng nữa thì cô cũng giấu kín chúng đằng sau cái kiểu
mặt xương xương vô hồn như thể nó che chẳng giấu điều gì mà chỉ
toát lên một nỗi cô đơn mênh mông. Faunia sống trong một căn phòng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.