VẾT SẸO VÀ CÁI ĐẦU HÓI - Trang 114

Võ Văn Trực

Vết sẹo và cái đầu hói

Chương XII

Cù Văn Hòn đang đạp xe chậm chạp bên lề đường, một chiêc ô tô con từ
phía sau vượt lên và dừng lại. Cánh cửa mở, Lực bước ra, hớt ha hớt hải,
nắm chặt tay Hòn một cách thân mật:
- Để xe đạp vào cốp ô tô, cùng đi với mình về cơ quan.
- Có việc gì mà khẩn thế?
- Có việc rất cần, hai thằng ta cần bàn với nhau.
- Thế thì ông cứ đi trước. Tôi đến chậm sau ông mười lăm phút là cùng.
- Không! Ông để xe đạp vào cốp!
- Tôi chỉ đến chậm sau ông mười lăm phút. Trong mười lăm phút ấy, ông
rửa mặt mũi, pha trà, tôi đến là vừa.
Nói xong, Hòn ngồi lên xe đạp, đạp với tốc độ nhanh hơn… Đã bao nhiêu
lần Lực thảng thốt như thế, mấy lần đầu Hòn còn sửng sốt, nhưng cứ lặp đi
lặp lại đâm ra nhàm chán. Chắc là cậu ta ân hận vì thái độ đối xử quá đáng
với mình vừa rồi…
Ô tô chạy được vài chục mét, dừng lại. Lực từ trong ô tô bước xuống, giơ
tay vẫy Hòn đang lọc cọc đạp xe. Đợi Hòn đến gần, Lực nắm tay Hòn giật
đi giật lại, gương mặt được hóa trang một sắc thái vô cùng nồng nhiệt:
- Ông không giận tôi chứ?
- Giận gì?
- Về việc hôm nọ tôi nóng nảy với ông.
- Thôi… việc gì đã qua thì cho qua…
Lực kéo mạnh Hòn đến nỗi xe đạp đổ xuống đường:
- Ông để xe lên cốp, tội gì!
Trong mấy ngày gần đây, Đấu có nói với Hòn nhiều lần: "Ông Lực bảo em
là sáng nào cũng đến đón anh rồi mới đến đón ông ấy cùng tới cơ quan một
thể". Nhưng Hòn từ chối: "Không! Mày cứ đón ông Lực. Tao thích đi xe
đạp để nhìn phố phường cho vui mắt". Đấu sợ Lực nghĩ mình là lười biếng,
dặn đi dặn lại Hòn: "Thế thì anh phải nói cho ông Lực biết, không thì ông

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.