VẾT TAY TRÊN TRẦN - Trang 27

người bí mật, khiêng một cỗ quan tài để mộc, đương bước theo nhịp
chiêng, lặng lẽ hạ huyệt trong rừng sâu thẳm.

Tiếng chiêng thỉnh thoảng vẫn nổi lên. Bỗng trong buồng bên cạnh có

tiếng lục đục, rầm rầm rồi tiếng Kỳ Phát kêu gọi tôi. Tôi khoác vội chiếc
áo, cầm đèn pin, rút con dao trên tường, chạy sang.

Vừa lúc ấy, Nùng Chí và bọn người nhà cũng cầm đèn chạy đổ lại, cánh

cửa buồng vừa mở, tôi thấy Kỳ Phát đầu tóc bơ phờ, cổ đeo chiếc vòng chó
săn đẫm máu, hai tay giữ chặt một con khỉ lông vàng mượt đang lồng lộn,
chí chóe chạy tháo thân. Tôi vội hỏi:

- Anh có việc gì không? Bị thương ở chỗ nào?
Kỳ Phát lắc đầu, tươi cười đưa con khỉ cho bọn người nhà trói lại, tháo

chiếc vòng ở cổ ra, nói rằng:

- Không việc gì, anh ạ. Nhưng nếu không có chiếc vòng này thì tôi khó

sống được đến bây giờ.

Rồi hắn chỉ con khỉ, bảo mọi người rằng:
- Đây, tên hung thủ đã giết ông châu Nùng Cao đây, chính nó đã gây nên

án mạng.

Thấy mọi người đều ngơ ngác, Kỳ Phát cả cười bảo rằng:
- Phải, chính vì con khỉ này mà ông châu chết. Tôi thoạt vào cái buồng

này cũng biết ngay không phải ông châu bị ám sát. Một cái buồng cửa đóng
kín mít như thế này thì hung thủ không tài nào vào được. Nhưng tại sao các
cửa đều đóng như bưng? Tôi đoán rằng ông châu vốn có người thù, vẫn hồi
hộp sợ hãi nên phải đề phòng cẩn mật.

- Tại sao ông chết?
- Tôi đã nghĩ rằng ông ấy vì sợ hãi, hoặc hối hận quá mà tự tử.
Tôi gật đầu nói:
- Ừ, mà có lẽ tự tử thực.
Kỳ Phát lắc đầu nói:
- Không phải anh ạ. Nếu ông ấy tự tử tất phải tự cầm dao đâm vào

ngực…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.