Tôi cãi:
- Thế thì đúng lắm, ông ấy cầm dao tay phải đâm vào ngực phía bên trái.
Kỳ Phát vỗ vai tôi:
- Anh quên hai khóa bên trái rồi ư? Nếu ông châu cầm dao trái tất đâm
vào phía…
Tôi cố cãi:
- Tất cũng về phía bên trái vì cần phải đâm trúng tim.
- Không anh ạ, nếu tay trái cầm đâm trúng về phía ngực bên trái thì
không được mạnh vì không thuận tay, mà anh quên rằng lưỡi dao ngập đến
chuôi ư?
- Không có người giết, không phải tự tử, thì tại sao mà chết, lạ thực!
- Cũng chưa thực là lạ, anh ạ! Rồi anh sẽ được xem nhiều cái lạ hơn nữa.
Rồi hắn chỉ cho chúng tôi xem dòng máu đỏ trên tường, gần ngay lỗ
hổng áp trần nhà và giục Ty Khuông bảo người đốt đèn đi dò theo vết máu.
Chúng tôi lẳng lặng đi theo Kỳ Phát.
Hắn cầm đèn rê xuống mặt đất rồi cứ lần theo vết máu mà tiến cách độ
ba trăm thước thì dòng máu lẩn vào trong bụi rậm, rẽ gai góc lần vào thì
một cảnh tượng ghê gớm làm cho chúng tôi sửng sốt. Trên mặt cỏ một cái
thây người nằm cong queo, bị một con trăn to tướng quấn chặt. Kỳ Phát
giằng dao ở tay tôi đâm thẳng vào cổ con trăn nhưng nó không động đậy,
nhìn kỹ thì trăn bị vô số vết thương đã chết tự bao giờ. Ty Khuông lật mặt
người chết lên xem thì Nùng Chí và hắn cùng kêu lên.
- Lâm Nục, tại sao Lâm Nục ở đây?
Kỳ Phát nói:
- Phải, Lâm Nục, chính cái tên đày tớ cách đây sáu năm tự nhiên bỏ nhà
này đi trốn biệt. Hắn phải trốn là vì hắn bị cụt một cánh tay.
Tôi nhìn thây người chết thấy tay trái bị cụt vào đến khuỷu. Kỳ Phát nhìn
quanh, lại rút chiếc chiêng đồng mắc ở cành cây giơ cho chúng tôi xem mà
rằng: