VÌ ĐÓ LÀ ANH - Trang 139

Chương 12

“C

on gái tôi đã đá đít một anh chàng võ sư đai đen đấy!”. Bố hãnh

diện kể cho tất cả mọi người khi chúng tôi gặp nhau ở quán Emo’s buổi tối
ngày hôm sau. Lúc đó là giờ giảm giá nên cả tá người đang có mặt ở đó, ba
trên bốn ông anh tôi, một hai người anh họ gì đấy, và cả Trevor, người đang
mải nói chuyện với cô bồi bàn lẳng lơ Linsey, cũng có mặt.

“Là chỗ ấy của anh ta đấy chứ”. Tôi lẩm bẩm trong khi nhấp ly cocktail

Scorpion. Đến mức tôi lại phải uống Scorpy thì bạn biết là hai mươi tư giờ
qua khủng khiếp như thế nào rồi đấy.

Lúc Ryan ngã xuống, cả lớp nhào đến bên anh, họ gạt tôi sang một bên

không thương tiếc để sơ cứu cho anh. Ngoại trừ việc luôn miệng xin lỗi khi
anh bước tập tễnh ra xe, tôi chẳng biết nói gì hơn. Tệ hơn nữa là tôi còn
chưa kịp phỏng vấn anh để viết bài và đành chữa cháy bằng bài báo về sự
ảnh hưởng của James Fennimore Cooper đến nền văn học đương đại. Tôi
đoán may ra thì được ba bốn người đọc bài báo đó.

Tôi nhấp thêm một ngụm rượu và nhìn vu vơ ra chỗ quán bar, tôi lấy tay

viết mấy chữ cái viết tắt tên mình lên bàn, bụng dạ chẳng còn tâm trí nào
mà để đến không khí náo nhiệt của giờ giảm giá. Tôi buồn rầu nghĩ về
những ngày tháng ảm đạm lủi thủi một mình sắp tới. Cả ngày mai tôi sẽ
phải đến lễ hội hoa để viết bài, rồi tối về sửa bài cho chuyên mục của số tới.
Cái lò sưởi trong bếp đến lúc phải sửa rồi, Buttercup cũng cần phải đi tắm.
Thứ Sáu tôi phải qua nhà Lucky và Tara để quản lý lũ nhóc nghịch như quỷ
sứ trong khi bố mẹ chúng thảnh thơi đi du lịch ở Saratoga. Viễn cảnh cuối
tuần lãng mạn của tôi là như thế đấy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.