VÌ ĐÓ LÀ ANH - Trang 150

“Anh khỏe. Mọi chuyện ở đó thế nào? Em có ổn không?”
“Mười sáu tiếng trước em vẫn còn đủ khỏe để bước vào bệnh viện hiến

vài bịch máu mà vẫn cảm thấy bình thường”. Tôi vui vẻ khi nghe thấy anh
cười. Buttercup lại rên lên, tôi đưa tay vuốt dọc má nó. “Có chuyện gì
không Trev?”

Anh ngập ngừng. “Ừm, anh tự hỏi không biết em có số điện thoại của cái

cô làm về mảng ẩm thực không?”

Tôi ngừng thở mất mấy giây. “A đúng rồi, để em xem nào. Angela

Davies. 555-l066”.

“Giỏi thật. Làm sao mà em giỏi nhớ số điện thoại thế”. Anh tỏ ý khen

ngợi.

“Trận chiến Hastings năm l066

[28]

, William Đại Đế đánh chiếm nước

Anh”.

Anh cười lớn. “Rất ấn tượng. Thế em có nhớ số anh không?”
Thực ra tôi chưa bao giờ gọi vào số của Trevor nên tôi không dám thú

nhận là mình luôn nhớ số anh, rằng trong một giây yếu đuối, chính xác là
trong liền một tháng, tôi đã lên Google tra cứu tên anh, đọc tất cả các bài
báo của Nhật báo Eaton Falls trong vòng năm năm qua có nhắc đến tên anh
(có ba bài tất cả), và rằng tôi ngay lập tức ghi nhớ số điện thoại của anh
ngay khi nhìn thấy nó trên trang Switchboard.com. 555-l02l. Mười hai
mươi mốt. Ngày hai mốt, tháng Mười, ngày lễ Tình nhân, thật tình cờ làm
sao. Tất nhiên là tôi nhớ. Và tôi không chỉ nhớ số điện thoại của anh, tôi
còn nhớ cả địa chỉ của anh, cái địa chỉ đó dường như đã in sâu vào đầu tôi
thì phải.

“Số của anh à? Em không nhớ”, tôi nói dối sau khi nhận ra mình ngập

ngừng hơi lâu. “Em không nhớ rõ nữa”.

“555-l02l. Đừng quên nhé”.
“Em nhớ rồi”. Tôi không nghĩ ra gì thêm để nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.