VÌ ĐÓ LÀ ANH - Trang 148

Chương 13

B

uổi tối ngày thứ Bảy, sau khi đưa Christopher, Annie và Jenny lên

giường đi ngủ (bằng cách dọa sẽ trói chúng lại), tôi kiếm cái gì đó ăn và gọi
Buttercup đến ngồi trên ghế. Chắc Luke và Tara cũng không phiền nếu thấy
vài sợi lông chó trên đồ đạc của anh chị, nhất là khi tôi đã chăm sóc lũ trẻ
chu đáo đến vậy. Tôi dụi vào cái đầu to và đôi tai dài của chó cưng và nằm
thư giãn, tuy có hơi nhăn mặt vì vết thương mới ở đùi nhói lên một chút.

Hôm đó cũng vui... cô cháu tôi hết chơi trò đuổi bắt lại đến trò chó sói ăn

thịt, rồi thêm một vòng mấy ván cờ tỉ phú. Chúng tôi chỉ dừng lại khi Jenny
đã ăn quá nhiều khách sạn. Sau đó tất cả ra ngoài dạo chơi một lát, uống
sữa lắc và burger tại quán ăn, xây một sở thú Lincoln Log trong nhà và xem
phim hoạt hình Đi tìm Nemo. Tiếp đấy tôi lại giả vờ là một em bé khổng lồ,
bò khắp nhà rồi gào toáng lên “Bố ơi! Mẹ ơi! Con đói”. Hai đứa lớn hơn
tụm lại một chỗ và ôm bụng cười sằng sặc. Đến giờ ăn bữa phụ (thịt gà tẩm
bột rán miếng to tổ chảng, nhưng vẫn ngon chán), rồi giờ tắm, giờ kể
chuyện, giờ lũ trẻ nhảy lên người, giờ gọi điện cho bố mẹ, giờ cho mấy đứa
con gái đi ngủ, lại giờ chơi cờ tỉ phú (lần này chơi nhanh thôi), và cuối
cùng cũng đến giờ cho Christopher đi ngủ.

Thực lòng tôi không nghĩ việc trông lũ trẻ lại mệt hơn cả giải chạy

maratông quanh New York như thế. Khắp người đau nhức ê ẩm mà tôi
không hiểu tại sao. Ai bảo chèo thuyền là môn thể thao tốn sức nhất, làm
mẹ còn mệt hơn nhiều, và ngày mai tôi lại phải tiếp tục nữa chứ. Nhưng tôi
cũng thấy rất vui. Jenny nằm ngủ ngon lành trong nôi, nó chổng cả cái
mông xinh xinh lên trời. Annie, vốn rất nghịch ngợm nhưng chơi mãi cũng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.