VÌ ĐÓ LÀ ANH - Trang 146

Tôi muốn để lại ấn tượng tốt nhất có thể nghĩ ra được. Cẩn thận (và điềm
tĩnh) chắc chắn là sẽ có ích.

“Ryan này, nếu anh không phiền hay là chúng ta hẹn lại vào buổi khác

được không. Hôm nay tôi không chuẩn bị sổ tay hay câu hỏi gì cả.” Tôi
ngưng lại. Scorpy bảo tôi nói tiếp. “Vì tôi vẫn còn cảm thấy có lỗi về... vụ
tai nạn đó, hay là cho phép tôi mời anh ăn tối và chúng ta sẽ phỏng vấn
trong khi ăn nhé?”

“Hay lắm, thế cũng được”. Nghe anh đồng ý ngay lập tức mà tôi suýt

nữa ngã té ghế. Anh ấy đã đồng ý! Anh ấy nhận lời với tôi, với cô gái nhà
O’Neill, người mà ai cũng nghĩ là đàn ông chính hiệu, anh chàng New York
Times và tôi sẽ đi ăn tối cùng nhau!

“Ùm, cuối tuần này tôi lại hơi bận”, tôi nói đầy tiếc nuối. “Hay là thứ Ba

hay thứ Tư nhé?”

“Thế cũng được, trừ khi tôi có ca nào cấp cứu thôi. Số điện thoại của cô

là gì nhỉ?”. Tôi như muốn tan ra khi nhìn anh cười với tôi, đôi gò má ấy,
đôi mắt xanh ấy. Đã lâu lắm rồi tôi chưa từng thích ai nhiều đến thế. Biết
đâu, chỉ là biết đâu đấy, Trevor không phải là người đàn ông hoàn hảo duy
nhất ở thị trấn này.

Chúng tôi trao đổi số điện thoại và tôi hứa sáng thứ ba sẽ gọi cho anh để

hẹn địa điểm. Tôi quyết định rời khỏi quán bar ngay sau đó phòng khi bố
hay mấy ông anh ghé qua bàn chúng tôi. “Tôi rất mừng vì thấy anh không
sao”, tôi tỏ ra rất nghiêm túc. “Và cảm ơn anh, tôi rất mong chờ buổi phỏng
vấn”.

Tôi đặt tờ hai mươi đô dưới cốc nước, chào tạm biệt và đi về trước khi

đám đàn ông nhận ra anh chàng vừa ngồi với tôi chính là người đã bị tôi lên
gối.

Tôi trở về nhà và thấy đầu óc nhẹ nhõm hơn hẳn, tâm trạng cũng tươi

tỉnh hơn nhiều. “Tao có hẹn rồi, Buttercup,” tôi nói với cún con khi nó nhảy
chồm lên người tôi. Nó nhảy lên và bị trượt chân, ngã nhào xuống, nhưng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.