VÌ ĐÓ LÀ ANH - Trang 144

Tôi quay lại nhìn Ryan. “Một lần nữa tôi rất rất lấy làm xin lỗi”. Tôi

nhắm mắt và lắc đầu quầy quậy, “Tôi đoán là lúc đó bản năng trỗi dậy
nên...”

“Ừm, thực ra thì nó... cũng có thể coi là ví dụ hoàn hảo cho bài giảng của

tôi”.

Anh cười xòa và thế là bao nhiêu can đảm của tôi bay biến đâu hết. Sao

anh ấy lại ở đây nhỉ? Lại còn mặc vest nữa chứ, liệu có phải anh đến để bắt
tôi vì tội hành hung không? Bao nhiêu xao xuyến hôm qua tôi dành cho anh
giờ đã bay biến đâu hết.

“Ừm, anh có muốn ngồi xuống không?”. Tôi vừa nói vừa chỉ sang chiếc

ghế bên cạnh.

“Được thôi”. Anh nhẹ nhàng ngồi xuống ghế.

“Ôi xin lỗi, đáng lẽ tôi phải mời anh ra bàn riêng chứ nhỉ?”. Tôi thốt lên.

“Hay anh có muốn lấy ít đá không anh lấy ít đá nhé?”

Anh cười vui vẻ. “Không, không, tôi không sao đâu, tôi có thể ngồi được

mà”.

Bố nhìn tôi dò xét rồi quay sang nói gì đó với anh Jack, anh quay ra nhìn

tôi rồi gật đầu tỏ vẻ đồng ý và hướng sự chú ý của bố về phía bảng phi tiêu.
Tôi tự nhủ rồi sẽ lại phải giữ trẻ để trả ơn cho Jack và Sarah đây.

“Tên anh là Ryan phải không nhỉ?”. Tôi hỏi như thể đã quên béng cái tên

đã khắc cốt ghi tâm. “Tôi có thể giúp gì anh không?”

“Cô chưa thực hiện bài phỏng vấn, tôi đang ngồi với một đồng nghiệp thì

thấy cô nên tôi ghé qua xem sao”.

“Phỏng vấn... ôi đúng rồi”, tôi thốt lên. “Vâng đúng rồi, tôi rất hân hạnh

được tiếp tục làm việc về bài báo”. Tôi cứ nghĩ là chúng tôi sẽ không bao
giờ trò chuyện với nhau được nữa, vậy mà, chuyện này thật khó tin.

“Thế thì tốt quá. Thực ra cũng chẳng mấy khi tôi nói chuyện với người

vừa đo ván tôi đâu”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.