VÌ ĐÓ LÀ ANH - Trang 143

Tôi nhìn lên. “Trời ơi, chỉ cần trả lời anh có muốn hay không thôi”. Anh

đứng gần đến mức tôi còn ngửi thấy thoang thoảng mùi xà phòng trên
người anh và thấy rõ là anh chưa cạo râu. Nếu nhích gần anh thêm một chút
nữa thôi là tôi có thể cọ má mình vào má anh rồi rúc đầu vào cổ anh và hôn
lên đó. Tiếc thật. “Sao đây?”. Tôi hỏi lại.

“Ừ, sao cũng được, Chastity ạ”. Anh chậm rãi đáp và khẽ cau mày.

“Tuyệt lắm, em sẽ gửi cho anh tên tuổi và số điện thoại của cô ấy. Thôi

em phải đi đây, chắc giờ này Buttercup nhớ em lắm rồi.” Tôi rời khỏi chiếc
ghế và bước qua Trevor, nãy giờ anh vẫn ngồi im không nhúc nhích.

“Chastity?”. Giọng ai đó lại gọi.
Tôi quay đầu lại và than phiền, “Cái quái gì nữa đây?”

Là Ryan Darling, anh chàng bị lên gối hôm trước. Mặt tôi cắt không còn

giọt máu, mãi mới ấp úng được thành câu. “Ch.. chào anh. Anh đỡ đau
chưa?”

“Vẫn còn hơi đau một chút”. Anh thú nhận. Tôi khẽ nhăn mặt.
Trevor vẫn đang nhìn chúng tôi. “Chào anh, tôi là Trevor Meade”.

“Ryan Darling, rất vui được gặp anh”.
“Anh làm việc ở bệnh viện phải không?”. Trevor lại hỏi.
“Vâng, tôi là bác sĩ khoa ngoại”. Ryan đáp.

“Còn tôi làm cho đội cứu hộ của Sở Cứu hỏa thị trấn Eaton Falls”,

Trevor nói.

“Thế à chào anh.” Ryan lịch sự đáp lại và không nói gì thêm. Tôi có thể

đoán chắc là anh cũng không nhớ ra Trevor. Ừ thì đúng là bác sĩ trong mọi
trường hợp nên tập trung vào bệnh nhân hơn là quan tâm đến những thứ
khác, ít ra là tôi hi vọng thế. Nhưng dù sao thì tôi cũng không thể tưởng
tượng được là có người từng gặp Trevor mà lại không nhớ ra anh.

“Chas à, gặp em sau nhé”. Trevor ném về phía Ryan một cái nhìn dò xét.

“Rất vui được gặp anh”. Nói rồi anh lại ra chỗ đồng đội ở quầy nhà

O’Neill.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.