VÌ ĐÓ LÀ ANH - Trang 191

thấy tôi.

Người quản lý nhà hàng và hai người phục vụ khác đang chỉ trỏ bàn tán.

“Để nó cho tôi”, chó của tôi đấy. Tôi nói với họ. “Chắc nó chạy theo tôi

đến đây. Nó là giống chó săn, lại còn đang động đực nữa”.

“Cảm ơn vì đã chia sẻ với chúng tôi”, người quản lý chế giễu.
Nhìn thấy tôi chạy ra khỏi nhà hàng, Buttercup quyết định không để bị

bắt lại. Nó rời khỏi chỗ cửa sổ khi nãy, ve vẩy đuôi, rồi dừng lại chơi với
cái bánh xe trên đường.

“Buttercup, lại đây nào con yêu”, tôi cố gắng cất giọng vui vẻ.
Đúng lúc ấy thì có ánh đèn xe ở góc đường. Matt đang ngồi trước vô

lăng còn Trevor thì liên tục ngó nghiêng bên ngoài cửa sổ, miệng gọi ầm
tên con chó của tôi, cả hai đều đang cười sặc sụa. Buttercup lại lùi thêm vài
mét nữa. “Buttercup!”, tôi van vỉ. “Lại đây nào! Ăn bánh quy nhé? Hay là
salami? Muốn ăn salami không? Ăn không con yêu? Lại đây nào, Butter bé
bỏng!” Ryan cũng chạy ra khỏi nhà hàng. “Nó đang mặc cái quái gì thế?”
anh hỏi.

“Quần lót của anh em. Chúng ta phải bắt nó lại đã”, tôi nói.

Matt đỗ xe vào vệ đường rồi leo xuống, tay dụi dụi mắt. “Xin lỗi Chas.

Nó chạy ra ngoài mất”.

“Em biết rồi”.
Trevor vừa loạng choạng bước ra vừa cười khùng khục. “May mà nó tìm

được đến chỗ em”. Anh lẩm bẩm. “Chắc là nhớ mẹ nó quá”.

“Ôi thôi đi”, tôi nói, dù cũng không thể nín cười. “Đừng có đuổi theo nó.

Cứ giả vờ các anh có bánh kẹo hay gì đó cũng được”. Buttercup đứng cách
đó chỉ mấy bước chân, nó giương cặp mắt ngờ vực về phía chúng tôi. Đuôi
phe phẩy không ngừng, nó rụt vai lại như đang chuẩn bị vọt lên, cú nhảy
đầu tiên trong đời nó. “Chậm rãi thôi các anh, cứ tỏ ra bình thường nhé”.

“Hiểu rồi”, Matt gọi, “ra với bố nào con yêu”. Chúng tôi rón rén bước

trên vỉa hè. Đám đông trong nhà hàng thò cả ra ngoài cửa sổ để xem cảnh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.