VÌ ĐÓ LÀ ANH - Trang 190

Tôi không nhìn rõ cái bóng phía góc đường nhưng cảm giác lo sợ ngày

càng tăng.

“Cái gì thế em?”. Ryan hỏi.

“Em cũng không... em chưa... Ôi trời đất, là Buttercup!”
“Gâuuuuuuuuuu!!!!”
Đúng là con chó của tôi đang chạy như bay, chạy như bay cơ đấy. Đôi tai

to của nó phần phật, cái bọng mỡ rung rinh theo từng bước chân, những
móng chân to đùng dẫm mạnh xuống vệ đường, nó đang chạy dọc con phố,
vâng, nó cũng biết chạy mới lạ chứ. Ai mà ngờ được con chó này bình
thường cứ phải lôi xềnh xệch mới chịu ra đường.

Tôi thấy thấp thoáng cái quần sịp trắng Calvin Klein của Matt quấn

quanh phần dưới của Buttercup, chắc là để ngăn không cho nó dây máu ra
nhà. Đuôi nó luồn qua phần hở đằng trước cái quần và đập lên đập xuống
không ngừng. Tôi kinh hãi ngồi im nhìn theo cho đến khi nó chạy đến vỉa
hè đối diện quán Emo’s.

“Sao con chó ấy lại mặc quần lót thế nhỉ?”, một bé gái cất tiếng hỏi.
“Ôi lạy Chúa tôi”. Tôi đứng phắt dậy và va phải cạnh bàn, cốc nước của

Ryan sóng sánh suýt đổ. “Làm sao nó lại chạy ra ngoài được cơ chứ? Nó
chưa bao giờ chạy ra ngoài như thế cả! Em đã dặn các anh ấy là...”

Con chó nặng hơn nửa tạ yêu dấu của tôi, con chó đang hành kinh liên

tục cào cào cái móng dính đầy bùn đất lên cửa sổ và hú một tràng dài khi
nhìn thấy cô chủ của nó. “Gấuuuuuuuu!”. Nó rú lên, đầu ngửa ra sau như
đang phê thuốc.

“Lạy Chúa tôi”, Ryan kêu lên.
Tôi lúng túng quay sang anh. “Em nghĩ em nên... nó... nó là chó nhà

em”.

“Ôi trời đất”, Ryan lại rên thêm lần nữa.
Tôi chạy như bay ra khỏi nhà hàng và tiến về phía quầy bar. Mọi người

cười ầm ĩ, một số thì nhăn mặt khi nhìn thấy Buttercup xoắn xuýt vì nhìn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.