VÌ ĐÓ LÀ ANH - Trang 189

tụt huyết áp. Giọng anh có phần hơi chua chát. “Rõ ràng là anh phải phẫu
thuật xong phần nội tạng thì mấy gã bác sĩ kia mới có thể đánh giá được
khả năng ghép xương chứ đúng không? Ai mà quan tâm đến mẩu xương
đùi bị gãy trong khi lá lách của bệnh nhân thì dập nát và đã hết máu để thay
cơ chứ?”

“Ghê quá!”, tôi thốt lên. “Thôi được rồi, thế là đủ ấn tượng rồi”. Tôi quệt

bàn tay đầm đìa mồ hôi lên quần rồi đẩy cái đĩa ra. “Ryan này, anh biết
không, thực ra em rất sợ nghe mấy chuyện như thế”.

Anh mỉm cười dịu dàng. “Hầu hết mọi người đều sợ như em”. Giọng anh

có phần tự hào. “Em muốn đổi sang chủ đề khác không?”

“Vâng, được thế thì tốt”. Tôi thở phào nhẹ nhõm. Anh với tay qua bàn và

nắm lấy hai bàn tay đang siết chặt của tôi.

“Anh thích em, Chastity”, anh mỉm cười.

Thì ra cũng có người thấy chuyện sợ máu của tôi hấp dẫn. Tôi lo nuốt

nước bọt và cười lại với anh. “Em cũng thế”. Anh ấy thật... tuyệt vời, anh
ấy đúng là người đàn ông hoàn hảo. “Nhà anh ở đâu thế Ryan?”. Tôi rút tay
về và đưa lên miệng một miếng cuốn.

“Long Island”, anh nói. “Lúc đầu anh sống ở Huntington, nhưng giờ bố

mẹ anh có một ngôi nhà nhỏ ở Hamptons. Chính xác là Đông Hamptons.
Căn nhà rất xinh xắn, anh nghĩ em sẽ thích nó”.

Có thể tôi sẽ thích nó thật, nhưng cái câu anh vừa nói làm tôi không khỏi

nghĩ ngợi. Em sẽ thích nó vì em sẽ tới gặp gia đình anh, phải không, vì anh
quá tuyệt vời. Thôi đi, Chastity. Anh ấy quá được. Còn chần chờ gì nữa.
Ryan vẫn tiếp tục nói còn tôi chỉ mỉm cười, gật đầu và uống nước.

Bỗng nhiên tôi nghe thấy một âm thanh quen thuộc từ xa vọng lại. Một

cảm giác bồn chồn cuộn lên trong tôi.

“Anh có nghe thấy tiếng gì không?”. Tôi vừa hỏi Ryan vừa ghé đầu ra

phía cửa sổ.

“Anh không”, anh đáp. “Ở trong này ồn quá”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.