VÌ ĐÓ LÀ ANH - Trang 187

“Ryan này, anh có phải fan của đội Yankees không?”, tôi hỏi khi gặp

Ryan một tiếng sau đó. Mắt tôi cứ liếc không ngừng về chiếc ti vi đặt bên
phía quầy bar của quán Emo’s, nhưng chán một nỗi là tôi không nhìn được
tỉ số. Chết tiệt.

“Không”, anh cười dịu dàng, “anh không hay xem thể thao lắm”. Vấn đề

lớn rồi. “Nhưng bố anh có vẻ xem tất cả các trận Yankees thi đấu trên sân
nhà”. Vấn đề đã được giải quyết. “Nếu em thích lúc này mình cùng đi xem,
anh đoán chắc em phải là fan hâm mộ cuồng nhiệt”.

“Vâng thế thì hay quá”. Tôi bẽn lẽn trả lời, trong đầu đang nhẩm lại một

lượt các trận thi đấu trên sân nhà.

Chúng tôi ngồi bàn đẹp nhất trong quán, từ đây có thể nhìn ra khung

cảnh ngoài phố. Quán Emo’s hôm nay đông nghẹt, đồ ăn thì miễn chê.
Ryan đón tôi bằng một nụ hôn và rối rít xin lỗi vì đã không thể qua đón.
Anh thật lịch sự.

“Anh rất thích bài báo em viết”, Ryan nói.

“May quá! Em rất mừng vì anh thích bài báo đó!”, tôi đáp. Nói thật là tôi

đã quên béng mất bài báo đó vì quá bận rộn với vụ hack website kia. Kể từ
đó đến nay cũng chưa có thêm chuyện gì. Nhưng bài báo về Ryan đúng là
cũng không tệ, ít ra là nó không hề đề cập đến việc anh bị đá vào “chỗ ấy”
và còn đính kèm bức hình Ryan trong bộ võ phục rất điển trai. “Phản hồi
của độc giả cũng khá tích cực”.

“Và nó là bài mở màn cho chuỗi bài báo có chủ đề tương tự phải

không?”. Anh hỏi trong khi nhấp một ngụm rượu.

“Đúng thế. Số sau bọn em sẽ viết về lính cứu hỏa”.

“Cũng không lạ”, anh nói.
Tôi hơi ngả đầu ra sau. “Vâng, anh nói đúng, có lẽ ai cũng nhìn nhận

những người lính cứu hỏa như các anh hùng”. Ryan không nói gì, anh chỉ
cười như muốn khích lệ tôi nói tiếp. “Sau đó, em định sẽ viết bài về một
bác sĩ nhi đã rong ruổi khắp Nam Phi chữa bệnh cho các em nhỏ. Năm nào

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.