VÌ ĐÓ LÀ ANH - Trang 194

Tôi ngập ngừng mất mấy giây. “A vâng, đúng rồi. Nó là con chó hàng

xóm nhà tôi. Nó rất hư. Mày hư quá, Buttercup ạ”.

“Phiền cô nói với họ là ở Eaton Falls có quy định về việc xích chó khi ra

đường đấy”, người đàn ông nói tiếp.

“Vâng tôi sẽ nói với họ như vậy”, tôi đáp. “Mày hư thật đấy, Buttercup ạ.

Chủ của mày sẽ rất xấu hổ về mày”.

“Cảm ơn cô”, Trevor nói. Tôi thừa biết anh đang cười thầm trong bụng.
“Đi nào Lông Xù”. Người đàn ông nói với con chó, ông ta quay ngược

lại hướng lúc nãy vừa đi đến. “Khổ thân Lông Xù, con sợ lắm phải không?”

“Sợ là còn nhẹ đấy”. Matt xen vào, anh tiến đến chỗ tôi và Trev từ lúc

nào. Anh nhìn theo con chó nhỏ xíu đang vặn vẹo trên tay ông chủ, sợ hãi
đến mức không dám quay lại nhìn Buttercup. “May mà Lông Xù không
sao”.

“Không biết con của chúng mày sẽ trông thế nào nhỉ?”. Trevor cười và

cúi xuống vuốt ve con chó của tôi.

Ryan chạy lại chỗ tôi, thật ngạc nhiên khi anh lại vòng tay choàng qua

người tôi. Khung cảnh huyên náo vừa rồi làm tôi hoàn toàn quên béng mất
sự tồn tại của anh.

“Ryan này, anh gặp anh trai em chưa nhỉ? Đây là anh Matt”.
Hai người họ bắt tay.
“Xin lỗi em về chuyện này”. Matt nói với tôi. “Lucky chạy ra ngoài gọi

điện cho chị Tara, thế là con chó đang động đực của em cũng nhân đó
chuồn ra theo”.

“Không sao đâu. Cũng là một kỷ niệm đáng nhớ, phải không Ryan?”, tôi

nói.

“Đúng thế”, Ryan đáp và đột nhiên tôi cảm thấy có tình cảm với anh

hơn. Thật tuyệt phải không? Tôi nắm lấy tay anh và anh mỉm cười với tôi.
“Các anh đưa nó về nhà nhé?”, tôi hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.