VÌ ĐÓ LÀ ANH - Trang 221

anh ta nên không còn thấy khó chịu nữa.

“Chưa, có chuyện gì thế?”, tôi hỏi.

“Cô vẫn chưa biết gì?”, anh ta hỏi lại.
“Chưa”.
“Thế thì cứ chờ Penelope thông báo cho cô vậy”. Nói rồi anh ta bỏ đi,

vừa đi vừa xốc lại quần và dừng lại bàn Angela nói đôi ba chuyện.

Khi tất cả chúng tôi yên vị trong phòng họp, Penelope mới từ tốn bước

vào, cười tươi vui vẻ. “Như một số bạn đã biết, sáng nay có một vụ cháy ở
căn hộ Graystone”.

Tôi suýt nữa ngã lăn xuống ghế, không biết có ai bị làm sao không. Sao

không ai gọi cho tôi, bố tôi, anh Matt, Trevor...

“Không ai bị thương cả”, Pen nói ngay khi trông thấy mặt tôi biến sắc.

Tôi thở phào nhẹ nhõm và dần bình tâm trở lại. Angela vỗ nhẹ lên tay tôi
động viên.

Pen tiếp tục. “Chàng phóng viên ảnh dũng cảm của chúng ta đã tới ngay

hiện trường và kịp thời chụp được vài bức ảnh quý giá. Carl, phiền anh
giúp tôi được không?”

Carl cười toe toét. “Cảm ơn Pen. Thưa mọi người, đây là bức ảnh đầu

tiên?” Anh ta giơ ra một bức ảnh màu phóng to. Và rồi tôi hít một hơi thật
sâu. “Là người nhà O’Neill đúng không Chastity?”

“Vâng,” tôi đỏ mặt vì hãnh diện. “Là anh trai tôi, anh Mark”.

Trong bức ảnh, Mark đang mặc đồ cứu hộ, người anh lấm lem và trên tay

anh là một con mèo con, còn sau lưng khói đen mờ mịt bốc lên từ tòa nhà.
Miệng con mèo há hốc, mắt mở to trắng dã, trông không rõ còn sống hay
đã chết.

“Ôi tội nghiệp con mèo quá”, Lucia thốt lên.
“Căn hộ đó có người không”. Pete hỏi. “Ý tôi không phải là chúng ta

không quan tâm đến chú mèo đi hia này”.

“Không có ai cả”, Alan nói. “Bức tiếp theo đi Carl”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.