VÌ ĐÓ LÀ ANH - Trang 223

“Vẫn chưa hết đâu”, Penelope nói to. “Mọi người tập trung nào. Bức ảnh

các bạn vừa xem không chỉ là trang nhất của số báo ngày mai, mà còn là
bức ảnh đẹp nhất trong ngày của Yahoo! đấy”.

Chúng tôi ôm nhau cười hạnh phúc. Lucia thì khóc thút thít, Penelope

lâng lâng như trên mây còn Carl thì miệng cười toe toét. “Mở sâm panh ăn
mừng thôi”. Pen đề xuất.

“Tôi muốn đăng ngay bức hình này lên website của chúng ta,” tôi nói khi

chị đang hào hứng rót rượu.

“Ý hay đấy, Chas”. Chị quay sang đưa tôi một ly sâm panh. “Chuyển lời

tới anh trai cô rằng chúng tôi rất tự hào về cậu ấy nhé”.

“Vâng, cảm ơn chị. Carl này, tôi có thể xin vài bức ảnh cho đứa cháu tôi

được không, con trai của anh Mark ấy mà”.

“Tất nhiên rồi”, Carl cười toe toét. “Tôi sẽ gửi mail cho cô nhé”.
Tôi ôm anh một lần nữa. “Làm tốt lắm, Carl. Một lần nữa, chúc mừng

anh”.

“Tôi biết”, anh cười rạng rỡ. “Đây là ngày hạnh phúc nhất đời tôi”.

Tôi rất mừng cho tòa soạn, được lên trang Yahoo! đâu phải chuyện đùa!

Ngày mai báo sẽ bán hết veo kể cả khi chúng tôi có in nhiều hơn thường lệ
đi chăng nữa. Sự nghiệp của Carl sẽ lên như diều gặp gió, và cái cảm giác
sung sướng khi nghĩ rằng những bức ảnh của mình đang được tất cả mọi
người trên thế giới chiêm ngưỡng thật không gì diễn tả nổi.

Tôi ra chỗ máy tính, tải mấy bức ảnh ra máy và mở trang web. Ơn trời là

không có bức ảnh đồi trụy nào xuất hiện nữa. Tôi phóng to mấy bức ảnh
hết mức có thể, hai cái một, hai cái một. “Alan, anh đã nghĩ ra tiêu đề gì
chưa?”

Anh ta ngó đầu ra ngoài cửa phòng họp. “Với những người lính cứu hỏa

ở Eaton Falls, mọi sinh mạng đều đáng quý. Dưới tiêu đề cô ghi thêm dòng
‘Cuộc chiến của những người lính cứu hỏa trong vụ cháy căn hộ. Một thú
cưng đã được cứu sống’”. Alan mỉm cười. “Chắc hẳn cô phải tự hào lắm
Chas nhỉ?”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.