VÌ ĐÓ LÀ ANH - Trang 236

“Bố đừng xen vào chuyện này nữa. Nó chỉ làm quá lên như mọi khi

thôi”, Mark lẩm bẩm.

“Em làm quá lên à?”. Tôi nhắc lại. “Anh nói mà không biết xấu hổ à

Mark?”

“Mark, ra khỏi đây ngay”. Bố ra lệnh với cương vị đội trưởng. “Về nhà

đi, có chuyện gì làm con nổi điên thì cũng phải bình tĩnh lại đã. Khi nào
xong việc bố sẽ ghé qua”.

Mark lầm bầm vài câu trong miệng rồi bỏ đi, anh bước nhanh qua đám

đồng nghiệp, những người vừa chứng kiến cảnh anh bị em gái đấm sái quai
hàm.

“Con cũng nên đi đi Chastity”, bố thở dài.

“Vâng”, tôi thì thầm, cổ họng nghẹn lại.
Bố đi về phía trạm cứu hỏa, ông nói gì đó với mấy người đứng đó và

biến mất vào trong.

“Anh đang định cho Mark một trận.” Trevor khẽ nói, tôi nghe thấy cả

tiếng cười trong giọng anh. “Em không cần làm thế. Nhưng dù sao cũng
cảm ơn em vì đã bảo vệ danh dự cho anh.”

“Không buồn cười đâu Trevor.” Tôi nói, nước mắt bắt đầu trào ra. “Anh

đừng để mọi người trêu chọc anh Mark nhé, đáng lẽ hôm nay là ngày vui
của anh ấy”.

“Anh sẽ lo chuyện đó”, Trevor đáp. Anh cầm tay tôi nhìn xuống, rồi lại

nhìn thẳng vào mắt tôi. “Để anh lấy đá chườm cho em”. Giọng anh thật dịu
dàng.

“Đúng là đừng bao giờ chọc tức cô gái nhà O’Neill.” Santo thán phục

khi thấy tôi và Trevor bước vào trong.

Angela và Matt vẫn đang ở trong bếp, cười đùa vui vẻ chỗ lò nướng khi

chúng tôi bước vào. Trevor lấy một túi đá, anh bọc giấy ăn bên ngoài rồi
chườm tay cho tôi. “Được rồi, để em tự làm, tôi đưa tay giữ bịch đá. Trái

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.