VÌ ĐÓ LÀ ANH - Trang 304

Chẳng thể nào tập trung làm việc được. Thay vào đó, tôi đi chèo thuyền

cho đến khi mệt lử lả. Trời rất oi nóng, côn trùng bay tứ phía, mồ hôi chảy
ròng ròng xuống mang tai tôi. Đúng là thứ tôi cần lúc này. Khi quay trở lại
bờ sông, tôi nhận ra Emesto đã đứng đó từ khi nào. Thôi chết, tôi quên
béng mất là đã hẹn ông đi tập.

“Chào cháu, Chastity”, ông lên tiếng trước. “Chúc mừng cháu lần nữa về

chuyện bài thi”.

“Chúc mừng cả bác nữa”, tôi vừa nói vừa trèo lên bờ. “Cháu xin lỗi,

cháu không nhớ là hôm nay có hẹn với bác”.

“Thôi để hôm khác cũng được”, ông đề nghị.
“Không, ai lại thế. Bác lên dây đi, chúng ta cùng học nào”.

Trong suốt nửa giờ tiếp theo, tôi hướng dẫn cho Emesto, ông có vẻ cũng

có năng khiếu với môn này. Chúng tôi còn bàn cả chuyện mua một chiếc
thuyền cho ông và xem có thể cất nó ở đâu Emesto đúng là một người đàn
ông dễ chịu. Tôi sẽ rất nhớ ông vì bây giờ không còn được học cùng ông
nữa.

“Chas này, bác vừa được nhận vào làm cho dịch vụ cứu thương Ames

đấy”, ông khoe. “Họ thuê bác từ hai tuần trước, với điều kiện là bác phải
vượt qua được bài thi hôm qua”.

“Ôi thật sao? Chúc mừng bác”.

“Còn cháu thì sao? Cháu có muốn nộp hồ sơ không? Họ vẫn đang tuyển

người đấy”.

Tôi nhăn mặt. “Thôi, cháu không nộp đâu. Mặc dù qua được kỳ thi

nhưng nói thật là cháu sợ mấy thứ máu me lắm, bác Ernie à”.

“Hóa ra bấy lâu nay bác bị lừa à?”, ông thắc mắc.

“Đúng là bác bị lừa đấy”, tôi khẳng định.
Tối hôm đó, tôi ăn tối ở nhà Angela. Một căn hộ xinh xắn ở ghép, rất ấm

cúng và dễ chịu. Cô làm bánh gối nhân pho mát và rau chân vịt cùng món
tôm sốt cam. Lúc tôi đến, cô đưa cho tôi một cốc nước quả to đùng cắm sẵn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.