VÌ GIÓ Ở NƠI ẤY - Trang 22

Ả liền khinh khỉnh: "Giày tôi 1000 tệ một đôi, làm dơ phải đền. Còn

nữa, bà thím lao công không nói được thì thôi, nhưng cô ta... phải nói xin
lỗi tôi."

Cô gái quầy lễ tân: "Cô đừng có mơ."

"Có chủ cô ở đây cô nên biết điều chút đi." Ả ra vẻ cô không xin lỗi

cũng phải xin lỗi, quay đầu nhìn anh, chờ anh ra lệnh.

Lạc Dịch hút xong điếu thuốc, cầm đầu lọc dụi vào gạt tàn, quay đầu

nhìn ả: "Cô ấy không chịu xin lỗi, phải sao đây?"

Ngay cả ông chủ còn tỏ thái độ như thế, ả hơi không dám tin, mạnh

miệng nói: "Vậy thì đuổi cô ta, xem cô ta có xin lỗi không."

"Ngược lại tôi có một cách giải quyết khác." Lạc Dịch bỏ tay vào túi,

hất cằm nói, "Hay là, bây giờ cô cút ngay ra khỏi khách sạn của tôi đi. Tôi
sẽ không bắt cô bồi thường tiền thuốc men và phí làm lỡ giờ công của nhân
viên tôi."

"Anh..." Ả kinh ngạc, không ngờ anh mở cửa kinh doanh lại không coi

khách hàng là thượng đế như thế.

Lạc Dịch nhìn về phía thím Quế, nói: "Thím Quế, con còn phải kinh

doanh, sẽ không làm khó người khách này. Tiền cọc không trả lại cho cô ta,
để làm phí bồi thường cho thím, thím đừng thấy uất ức nhé."

Ả khách nữ kinh ngạc: "Không trả tiền đặt cọc? Anh... anh... tôi phải

kiện anh! Cái khách sạn này của anh là khách sạn trá hình! Chỗ này của các
người là 'hắc điếm'."

Lạc Dịch đi ra sau quầy, rút một tờ giấy ra, cầm bút máy viết hai chữ

Hắc Điếm thật to, không hề khách sáo nhét vào tay ả, nói: "Đây, ra cửa dán
đi."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.