VÌ GIÓ Ở NƠI ẤY - Trang 337

lâu, Chu Dao sẽ không bao giờ quên bầu trời đầy sao và dãy núi này, sẽ
luôn nhớ rằng dù gió rít gào nhưng cô vẫn cảm thấy an toàn và hạnh phúc
vì được bảo vệ trong hơi ấm của anh.

Có lẽ chính vào khoảnh khắc ấy, trong lúc mơ mơ màng màng, cô đã

yêu anh rồi. Chỉ có điều vào lúc này, nào ai biết được? Ngay cả chính bản
thân cô cũng không biết.

Đến cửa bệnh viện, Lạc Dịch kéo tay Chu Dao nhưng không sao gỡ ra

được. Cô ngủ rất say nhưng lại ngoan ngoãn nghe lời anh, hai tay ôm chặt
lấy eo anh không buông. Lạc Dịch vừa dìu cô vừa khó khăn bước xuống xe
máy.

“Chu Dao?” Anh khẽ khàng gọi cô.

Cô không có phản ứng.

Anh cởi khẩu trang, mũ, khăn quàng cổ của cô như đang lột vỏ của

bắp ngô đã chín. Hai gò má cô ửng đỏ, hơi thở nặng nề, bởi vì nghe thấy
giọng anh, cô khó chịu nhíu mày, đôi mắt rệu rã khẽ mở: “Đến rồi ạ?”.

“Đến rồi.”

“À.” Cô nghiêng đầu, tựa vào lòng anh ngủ tiếp.

Cái tựa đầu kiên định này khiến lòng anh nao nao.

“Anh xin lỗi.” Anh ôm đầu cô vào lòng, cằm kề sát vầng trán nóng hổi

của cô. “Anh xin lỗi”.

Chu Dao nhanh chóng được truyền dịch, nhắm nghiền hai mắt nằm

trên giường bệnh, nhịp thở rõ ràng, nặng nề và đau đớn.

Lạc Dịch ngồi bên giường nắm tay cô. Anh rất mệt nhưng không tài

nào ngủ được.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.