VÌ GIÓ Ở NƠI ẤY - Trang 369

Dường như cơn mưa ngoài kia lớn hơn, rào rạt át đi tiếng rên rỉ yếu

đuối của cô, thân thể cô được anh dẫn dắt yêu kiều khác thường. Khoảng
khắc anh hoà vào cô, mồ hôi trên mái tóc cô run run lăn xuống.

Cô như chìm vào biển sâu, trong cảnh mất đi ý thức lần lượt được đẩy

lên đỉnh cao, tất cả đều trở lên mơ hồ, chỉ có thân thể anh nóng hổi, cứng
rắn là chân thật.

Mưa gió triền miên, bên tai là tiếng thở dốc nặng nề như xa như gần

của anh: “Chu Dao?”

“Dạ!” Tóc cô mướt mát mồ hôi, cười ngọt ngào nhìn anh, đôi mắt

trong veo lóng lánh.

Nét cười trên khoé môi cô không sao giấu đi được, anh xúc động, đưa

tay vuốt trán cô, vén tóc mái cô, hỏi yêu thương:

“Em đang vui gì thế?”

“Hình như em bị say oxy rồi.” Cô lăn một vòng, cười khúc khích.

Anh nhoẻn cong khoé môi, đưa tay ôm cô trở lại. Cô ôm lấy anh, yên

bình rúc vào lòng anh như một đứa trẻ. Cô hơi mệt, dụi dụi mắt nũng nịu:
“Tối nay, em ngủ ở phòng anh được không?”.

“Ngủ đi!” Lạc Dịch hôn lên mắt cô. Thế nhưng, trong nháy mắt, cả

người anh chợt sững lại.

Anh đứng yên bên giường một, hai giây, Chu Dao đã nhắm mắt an ổn

ngủ.

“Chu Dao!” Giọng anh khắc chế đến kỳ lạ.

Chu Dao nghe thấy khác thường, mơ hồ nghiêng đầu nhìn sang anh

khó hiểu: “Sao thế anh?”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.