VÌ GIÓ Ở NƠI ẤY - Trang 484

"Cậu đừng phá rối." Chu Dao phản đối. "Mau về đi, tôi muốn đi ngủ

rồi".

Tưởng Hàn liếc cô: "Cậu cứ thế mà ngủ đi, không ai thèm nhìn cậu

đâu, mà cũng không có ai muốn nhìn cậu đâu". 

Chu Dao thấy cậu ta nghiêm túc, không biết phải nói thế nào: "Tưởng

Hàn, cậu ở chung phòng với tôi còn ra thể thống gì nữa? Cậu tưởng bây giờ
vẫn còn là khi ấy sao?".

Mặt Tưởng Hàn tái mét: "Đã bảo cậu không được nói nữa rồi cơ mà!".

Chu Dao ngậm miệng, không dám nhắc đến nữa. Cô đau đáu liếc nhìn

cậu, nghĩ tới Lạc Dịch vẫn còn đang đứng sau rèm, lại càng như đứng trên
đống lửa.

Bỗng có ý tường lóe lên, cô lập tức nói: "Không cần cậu giúp đâu, có

cảnh sát đang bảo vệ tôi rồi".

Tưởng Hàn kinh ngạc: "Cảnh sát?".

"Đúng vậy." Chu Dao nói thật. "Có cảnh sát đang ngầm bảo vệ tôi.

Cậu thật sự không cần làm vậy đâu".

Sắc mặt Tưởng Hàn đột ngột thay đổi, chỉ một thoắt sau, cậu đã đứng

dậy bước ra ngoài. Chu Dao thấy cậu chẳng buồn chào hỏi đã về, vội nói:
"Vừa rồi tôi nói hơi quá! Tưởng Hàn, cảm ơn cậu nhé!"

"Im đi!" Tưởng Hàn không buồn ngoảnh lại.

Chu Dao đóng cửa, thở phào nhẹ nhõm. Cô quay đầu lại nhìn hướng

rèm cửa: "Có thể ra được rồi đấy!”.

Cô ngồi xuống giường duỗi lưng, nhưng phía rèm cửa không hề có

động tĩnh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.